"Ngày tôi cũng ăn cái này, nên cũng có kinh nghiệm hơn." Nhϊếp ảnh gia được mỹ nhân này khen ngợi thì không khỏi chống ghế dựa quơ quơ chân.
Vị ngọt của điểm tâm còn chưa lan ra đầu lưỡi, Vân Tập đã nghe thấy giọng nói u ám của Tùng Liệt: “Hai người còn định trò chuyện đến bao giờ, có thể bắt đầu chưa?”
Không biết vì sao, cậu cảm thấy Tùng Liệt hôm nay đặc biệt dễ nổi giận.
Vân Tập cũng muốn tốc chiến tốc thắng, sớm về nhà xem mấy tập hồ sơ phát hành, cậu nuốt nốt muốn điểm tâm cùng với món súp hoành thánh đã nguội xuống, nói: "Bây giờ bắt đầu luôn đi."
“Chủ đề buổi chụp hình hôm nay của chúng ta chủ yếu liên quan đến âm nhạc, anh Liệt đã từng chụp rất nhiều ảnh bìa tạp chí, chắc anh cũng quen rồi.” Nhϊếp ảnh gia cẩn thận nhìn tạo hình của Tùng Liệt, gật đầu hài lòng.
"Chủ đề tổng thể lần này là “Một ngày bên cạnh Tùng Liệt”, phụ đề đầu tiên là “Buổi sáng”."
Tùng Liệt chỉ mặc một chiếc quần thể thao rộng thùng thình màu xám nhạt, để lộ những đường cong sắc sảo từ vai đến eo.
Cơ bụng cùng đường nhân như hiện ra mỗi khi hắn di chuyển, tạo nên những đường nét mạnh mẽ trên làn da màu cẩm thạch của hắn.
Mái tóc của hắn được chải một cách tùy tiện, tạo cảm giác bồng bềnh và lộn xộn như thể hắn vừa mới ngủ dậy.
"Tùng lão sư, hãy tưởng tượng đang là sáng sớm và anh vừa mới mở mắt ra, biểu cảm lười biếng và gợi cảm một chút." Nhϊếp ảnh gia vẫy tay về phía sau chỉ huy: "Đánh sáng nhẹ nhàng một chút, tập trung vào góc nghiêng sườn mặt."
Vân Tập không hề có chút gánh nặng nào chắp tay trước ngực, chiêm ngưỡng cảnh tượng mà cậu chưa từng thấy trước đây.
Cậu nhớ rằng kiếp trước cậu cũng đến studio này, nhưng Tùng Liệt lại không đồng ý chụp một tấm ảnh bán khỏa thân nào cả.
Bởi vì đối với Tùng lão sư mà nói, đó chính là mị tục.
Ngay cả khi họ sống cùng nhau, cậu cũng chưa bao giờ có cơ hội được nhìn ngắm cơ ngực của hắn một cách công khai táo bạo như vậy.
Cùng lắm thì cậu chỉ có thể lén nhìn vài cái trước khi tắt đèn.
Không ngờ thứ cứng như vậy lại trông mềm mại đến thế.
Tuy không biết tại sao Tùng Liệt lại đột nhiên nghĩ thông suốt mà hợp tác chụp ảnh, nhưng khuôn mặt âm trầm của hắn cùng lắm chỉ có thể coi như là lạnh lùng và gợi cảm, không liên quan gì đến sự lười biếng.
"Tùng lão sư nghiêm túc quá." Nhϊếp ảnh gia chỉ vào mắt mình, "Ánh mắt, Tùng lão sư, thư giãn một chút. Là vừa mới ngủ dậy, không phải là tức giận khi bị ép thức dậy."
Mọi người trong trường quay đều cố nhịn cười, nhưng ánh mắt của Tùng Liệt lại khiến nhϊếp ảnh gia giật mình.
"..."
"Tùng lão sư, tưởng tượng anh thức dậy bên cạnh người yêu của mình, các anh đã lâu không gặp, anh muốn hát bài hát anh vừa viết cho người ấy nghe.” Lòng bàn tay của nhϊếp ảnh gia đã đổ mồ hôi, nhưng cô vẫn cố gắng hướng dẫn cảm xúc của hắn.
Nhưng Vân Tập biết rằng nỗ lực của cô là vô ích.
Tùng Liệt không có người yêu.
Hắn cũng không biết cảm giác gặp lại người yêu sau một thời gian dài xa cách là như thế nào.
Càng sẽ không ngu ngốc đến mức hát cho người ta nghe ngay sau khi thức dậy.
Vừa rồi ăn một miếng điểm tâm của người ta, Vân Tập không đành lòng khi thấy cô ấy không thể chụp được một bức ảnh nào có thể sử dụng được.
Cậu bước tới chỗ Tùng Liệt, vuốt nhẹ phần tóc mái trên trán, che đi đôi mắt của hắn nhiều hơn.
Cậu nhẹ nhàng nói với Tùng Liệt: “Bị ánh sáng chiếu vào có cảm thấy khó chịu không? Chỉ cần đừng suy nghĩ gì cả, hãy mở to mắt và đừng nhìn vào camera, cố gắng xong sớm kết thúc sớm."
Cậu biết Tùng Liệt chỉ ưa nịnh, giọng điệu bèn ôn nhu nhiều.
Dù cho trong lòng cậu chỉ mong mọi chuyện sẽ sớm kết thúc.
Tùng Liệt ngồi trên một chiếc ghế cao, co một chân, hơi ngước nhìn cậu qua mái tóc rối bù.