Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Vẫn Còn Yêu Hắn

Chương 26

"Này chị, đó là “ba ba kim chủ” lúc nào cũng đi theo khắp nơi đó phải không? Nhìn ở bên ngoài còn đẹp trai hơn trong ảnh, hình như còn lớn tuổi hơn Tùng Liệt phải không?" Cô gái học nghề nhϊếp ảnh ghé sát vào tai cô, hưng phấn hỏi.

Nhϊếp ảnh gia nhìn thấy Tùng Liệt cùng đoàn người đi vào phòng thay đồ, liền nhỏ giọng nói với cô gái học nghề trẻ tuổi: “Thật ra cậu ấy cũng không quá lớn tuổi, nhưng tôi nghe nói “ba ba kim chủ” này hiện tại hình như không có tiền để sản xuất sản phẩm, chỉ đang đang hợp tác với Tùng Liệt ở khâu phân phối thôi, hơi giống phụ trách quảng bá thương hiệu cho anh ấy, nên luôn đi cùng để theo dõi công việc quan trọng của Tùng Liệt.”

"Hả? Lúc trước Tùng Liệt tức giận, chính cậu ấy là người dọa sẽ đuổi anh ấy đi đấy sao?"

"Còn gì nữa, cũng chẳng có bao nhiêu người dám nói ra những lời tàn nhẫn như vậy?"

"Chậc chậc, quả nhiên là con trai trưởng của Vân gia, ngay cả Tùng Liệt cũng dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ, đúng là có tiền thì có quyền."

“Nhưng bây giờ nghe nói công ty mới của Vân Tập, cái gì mà truyền thông Hãn Hãi cũng chỉ vừa mới thành lập, đã bị ba của cậu ấy chèn ép nặng nề, không biết có phải sự thật hay không.” Nhϊếp ảnh gia nhéo mặt cô gái học nghề, “Chị nói em có thời gian thì suy nghĩ bố cục chụp hình đi, đừng suốt ngày đi buôn chuyện như thế.”

Cô gái học nghề trẻ cười toe toét hỏi cô: “Vậy vị “ba ba kim chủ” kia không có tiền, liệu còn có thể cưới Tùng Liệt không? Em nhớ một phóng viên giải trí đã nói rằng cậu ấy bất hòa với Vân gia cũng là vì muốn kết hôn với Tùng Liệt?”

“Đây là ngày đầu tiên em tiếp xúc với giới giải trí à?” Nhϊếp ảnh gia gật đầu, “Bảo em tìm người nổi tiếng để kết hôn thì em có dám không?”

Cô gái học nghề ôm đầu, đột nhiên ngậm miệng.

Nhϊếp ảnh gia ngửi thấy mùi dầu mè thoang thoảng, quay lại thì thấy Vân Tập đang ngồi phía sau đang ăn hoành thánh.

Chỉ thấy những ngón tay trắng nõn của cậu cầm đôi đũa tre dùng một lần từ từ gắp những miếng hoành thánh trong bát.

Cậu cúi đầu cắn một miếng nhỏ, rõ ràng là không ngon miệng lắm, nhai mấy lần mới nuốt xuống.

Chỉ là mấy miếng hoành thánh cỡ ngón tay cái thôi mà phải mất nửa ngày mới ăn được một miếng.

Nhϊếp ảnh gia ban đầu còn lo lắng rằng Vân Tập đã tình cờ nghe được cuộc hội thoại của bọn họ, xấu hổ không biết có nên nói xin lỗi hay không.

Thật đáng tiếc khi vô tình bỏ lỡ cơ hội nhìn thẳng vào khuôn mặt đó.

Cô do dự lấy ra một món ăn nhẹ từ trong túi của mình.

"Món hoành thánh ở nhà ăn đó chỉ ở mức trung bình, cậu ăn thử cái này đi." Nhϊếp ảnh gia đưa món ăn nhẹ cho Vân Tập.

Cô không biết mình lấy dũng khí từ đâu ra, chỉ là khi thấy cậu ăn uống trông gian nan như vậy thật không dễ chịu.

Vân Tập ngơ ngác ngước mắt lên một lúc, như thể tâm trí của cậu không còn ở trên hoành thánh nữa.

Sau đó khóe miệng cậu cong lên một nụ cười: "Ồ, cảm ơn cô, món này thật sự không ngon lắm."

Nhϊếp ảnh gia nhìn lúm đồng tiền ở khóe miệng cậu, nhịn không được muốn chạm vào nó: "Hôm nay vất vả quá nhỉ? Nghe nói lịch trình của Tùng lão sư luôn dày đặc."

"Đó cũng là do cậu ấy chăm chỉ." Vân Tập mỉm cười.

Cũng hiền lành và không mấy tử tế.

Cậu kéo một bên răng cưa, cố xé bao bì của món đồ ăn nhẹ hai lần nhưng đều không thành công.

Chủ yếu là do lòng bàn tay còn đang đổ mồ hôi, lớp màng bọc ngoài bằng nhựa hơi trơn.

"Để tôi giúp cậu." Nhϊếp ảnh gia xé gói cho cậu rồi đưa lại đồ ăn nhẹ cho Vân Tập.

Vân Tập cảm thấy có chút xấu hổ, "Mất mặt quá, tay của tôi còn không khỏe bằng tay của một cô gái xinh đẹp như cô."