Lợi Ích Của Việc Sống Lại

Chương 2

Tôi mở mắt.

Kí ức vẫn đang dừng lại tại khoảnh khắc rơi từ trên cao xuống.

Tâm trạng vẫn chưa bình tĩnh lại tôi liền nhìn thấy gương mặt lo lắng của cha.

“Sở Sở, Tiểu Huỳnh lại ngất rồi, cha phải đến bệnh viện xem thế nào.”

Tôi nhìn vào mặt cha, mắt nhắm lại giây lát rồi mở ra.

Cho dù ông đã tái hôn, tôi vẫn quyết tâm cả đời này sẽ không tha thứ cho ông.

Nhưng kể từ lúc ông ấy qua đời vì tai nạn xe, đã bảy năm tôi không gặp lại cha.

Một khắc nhìn thấy gương mặt cha, tôi vội kêu lên: “Cha…”

Cha nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu.

Ông vỗ đầu tôi: “Về phòng nghỉ ngơi đi, cha biết con không muốn gặp dì Kỉ.”

“Con đi với cha.” Tôi nói, chủ yếu là muốn làm rõ tình huống hiện giờ.

Đến bệnh viện, em gái Lê Huỳnh đang nằm trên giường bệnh, bên cạnh là dì Kỉ và một chàng trai đang ngồi dè dặt.

Tôi dừng bước

Đây là…. Cận Tây năm mười mấy tuổi ư? Sao anh ta lại ở đây với em gái?

Tôi chợt nhớ lại, kiếp trước khi Cận Tây ở cùng một chỗ với Lê Huỳnh, luôn có bộ dạng trầm mặc hướng nội.

Lê Huỳnh còn oán thán là rõ ràng hai người học cùng một trường nhưng Cận Tây rất ít khi nói chuyện với cô ta, giống như người lạ.

Giờ ngẫm lại, hẳn là hắn ta đã thích em gái từ lúc học cấp 3, chỉ là không dám thổ lộ mà thôi.

Mà trước mắt, Cận Tây đứng dậy, mặc dù vẫn là hình dạng thiếu niên, nhưng đã mơ hồ lộ ra vẻ cường thế của người trưởng thành, hắn lịch sự duỗi tay về phía cha:

“Chào chú, cháu là Cận Tây của nhà họ Cận, sau này cũng là bạn trai của Lê Huỳnh.”

Cha bị một câu tự giới thiệu của hắn làm kinh sợ.

Cận Tây thản nhiên nhìn đi chỗ khác, ngay khi nhìn thấy tôi gương mặt lập tức biến sắc.

Chỉ nhìn thoáng qua, chúng tôi ngay lập tức đọc hiểu ánh mắt nhau.

Cả hai chúng tôi đều sống lại trong thân xác ở quá khứ.

Mặc dù tâm nguyện nhảy lầu còn kéo tôi chế_t cùng của hắn chưa thành công nhưng nó lại đưa chúng tôi quay về.

"Ai da, anh đừng đùa nữa," Lê Huỳnh đỏ mặt, đánh vào cánh tay Cận Tây, sau đó nhìn về phía cha, " Thật ra con không thấy khó chịu gì, tại Cận Tây cứ làm ầm lên và nhất quyết đưa con đến bệnh viện."

Nhìn hai người tán tỉnh nhau, cha tôi tỏ ra rất phức tạp.

Và tôi bắt đầu tự ngẫm nghĩ, hình như Cận Tây quay về sớm hơn tôi không ít.

Vừa quay về, hắn ta liền thận trọng tiếp cận Lê Huỳnh và theo đuổi cô ta.

Mặc dù Lê Huỳnh sẽ sớm được chẩn đoán mắc bệnh ung thư máu nhưng không thể ngăn cản trái tim cháy bỏng của hắn ta.

Tôi vẫn đang đơ mặt, Cận Tây phảng phất như hạ quyết tâm bèn nói:

“Chú ơi, dù Lê Huỳnh mắc phải bệnh gì, cháu muốn xin phép chú sau này cho phép cháu ở bên cạnh cô ấy, trở thành người quan trọng với cô ấy.”

Hắn ta nhìn tôi như đang ám chỉ điều gì đó: “Cháu cũng hy vọng chú có thể bảo vệ cô ấy cùng cháu, không để tiểu nhân lừa gạt.”