Đứa em gái cùng cha khác mẹ với tôi - Lê Huỳnh đã chế_t.
Tôi và cha mẹ bạn trai vừa mới đến nhà tang lễ, mẹ kế đón ở cửa đã mắng tôi:
“Kẻ gi.ế.t người này, mày còn dám đến tang lễ của Tiểu Huỳnh?”
Trong phòng mọi người đều đang khóc, không ai chú ý đến tranh chấp ngoài cửa.
Người khóc thảm thiết nhất là Cận Tây - bạn trai tôi.
Nghe nói mấy ngày nay anh ta bỏ mặc mọi chuyện xung quanh, chỉ trầm mặc đứng bên quan tài lạnh lẽo của em gái tôi.
Mọi người nói thế nào cũng không ăn không uống.
Cha mẹ anh ta đứng bên cạnh rất đau lòng, khuyên anh ta mau chóng ấn định ngày kết hôn với tôi, đừng trì hoãn nữa.
Người đàn ông mặc bộ vest đặt may cao cấp nhưng vẻ mặt hết sức u buồn cuối cùng cũng dần dần nguôi ngoai.
“Con tự có chừng mực.”
Một tuần sau, vào ngày chọn váy cưới. Tôi mặc chiếc váy cưới trắng tinh quay người về phía ghế ngồi. Đây là thời khắc đep nhất của mỗi cô dâu trong mắt người yêu. Nhưng chiếc ghế mà nhẽ ra Cận Tây ngồi lại trống không, không có ai đợi tôi ở đó.
Cận Tây dựa vào lan can ban công bên ngoài, ngẩng đầu hút một điếu thuốc, gương mặt đẹp trai ẩn hiện trong làn khói trắng.
Tôi bước đến, nhấc chiếc váy cưới lên khoe, hỏi ý kiến:
“Đẹp không?”
Cận Tây thâm trầm nhìn tôi, tựa như đang nhìn một người khác.
“Em có nhớ chúng ta quen nhau như thế nào không?”
Tôi lắc đầu.
Anh ta đứng dậy, đứng sau lưng tôi, vòng tay qua eo tôi:
“Tôi dạy em nhảy dù. Em dang rộng hai tay nhảy xuống từ độ cao hơn 13.000 feet, rõ ràng là lần đầu tiên mà em không hề sợ hãi.”
“Tôi đã nghĩ em thật dũng cảm.”
“Giờ ngẫm lại, em là kẻ máu lạnh.”
Giọng Cận Tây trở nên lạnh lùng:
“Nếu mẹ vợ không nói thì tôi cũng không biết, hoá ra từ lúc cấp 3, xét nghiệm tuỷ của cô và Tiểu Huỳnh có tương thích với nhau, nhưng cô ích kỷ không chịu làm phẫu thuật.”
Giọng nói lạnh lùng nghẹn ngào dần:
“Đó là em gái ruột của cô, cũng là cô gái tôi yêu thầm 10 năm không dám chạm vào.”
“Lê Sở, lẽ nào cô thật sự không có tim?”
Tôi vẫn im lặng.
Giọng Cân Tây lại lạnh xuống:
“Cô ấy sống, tôi vẫn có thể tiếp tục diễn vai yêu cô, nhưng cô ấy đã chế_t thì cô không nên sống nữa.”
Tôi không thể tin được muốn quay người lại, nhưng anh ta đã khống chế và đẩy người tôi về phía trước khiến tôi ngã xuống.
Thế giới đảo lộn và chao đảo, thứ duy nhất giữ lấy tôi là bàn tay của Cận Tây.
Tôi vội hét lên: "Anh điên à? Đây là tầng 24!"
"Vậy thì sao?"
Những lời nói điên rồ của Cận Tây vang lên bên tai tôi, anh ta thì thầm vào tai tôi một cách điên cuồng và tuyệt vọng:
"Cô ấy ch.ế.t rồi, chúng ta và cả thế giới này sẽ chô_n cùng cô ấy."
Anh ta không cho tôi bất cứ cơ hội nào để nói không.
Bùm__