Xuyên Vào Niên Đại Văn, Dựa Vào Hệ Thống Vả Mặt Nữ Chủ Cẩm Lý

Chương 26

Tuy cô không phải bác sĩ nhưng cô hiểu rõ rằng cơ thể cậu bé yếu do thiếu vận động. Trước tiên có thể cho cậu đi bộ quanh nhà mỗi ngày, sau đó đi dạo quanh thôn. Khi cơ thể khỏe hơn thì việc điều trị bệnh mới hiệu quả được.

"Vâng, chị nói gì em nghe hết!"

Tần Trúc Nam gật đầu lia lịa như gà mổ thóc. Chị bảo sao, cậu nghe vậy.

"Tốt lắm, đóng cửa lại rồi đi thôi."

Hai chị em nói là làm, lập tức lên đường. Lúc này đã hơn hai giờ chiều, trời nắng gay gắt, để bảo vệ da và sức khỏe, hai chị em đành tìm một chiếc lá lớn để che nắng.

Sức khỏe của Tần Trúc Nam quả thực rất yếu, đi được hai bước đã thở dốc. Hôm nay đưa cơm cho chị đã vắt kiệt sức lực của cậu, giờ lại đi bộ lên thị trấn, quãng đường xa hơn một tiếng, mới đi được mười phút mà cậu đã choáng váng.

"Hay em về trước đi? Không khỏe thì đừng cố, thị trấn cũng không chạy đi đâu mà, lần sau lên cũng được."

"Không sao, em chịu được."

Cậu lắc đầu, dù sắc mặt nhợt nhạt nhưng ánh mắt lại đầy quyết tâm. Đúng vậy, là một người phản diện trong tương lai, không thể để chút ý chí đó mất đi được.

Được thôi, vừa hay Tần Trúc Tây cũng muốn kiểm tra sức chịu đựng của cậu em, nên không ngăn cản. Thỉnh thoảng cô dừng lại cho cậu nghỉ ngơi và quạt cho cậu. Cuối cùng, khi đến được trạm thu hồi thì đã hơn bốn giờ chiều, hai người mất hơn hai tiếng để đi hết đoạn đường.

Bây giờ toàn thân Tần Trúc Nam ướt sũng như vừa được vớt lên từ nước, da tái nhợt như phấn, ánh mắt mờ mịt, cậu chỉ còn bám vào ý chí để chống chọi.

Thấy bộ dạng của cậu, ông lão trông coi trạm thu hồi giật mình.

"Cháu trai, cháu ngã xuống nước à?"

"Không ạ, ông ơi, em cháu sức khỏe yếu quá, ông có chút nước cho em cháu uống không?"

Tần Trúc Tây hỏi.

"Có có, hai đứa chờ một chút, để cậu bé ngồi xuống nghỉ đã."

Ông lão là người tốt bụng, không chỉ nhường ghế cho Tần Trúc Nam ngồi, mà còn nhanh chóng mang ra một bát nước lọc. Tần Trúc Nam không nói nên lời, chỉ cầm lấy bát nước và uống một hơi cạn. Uống xong cậu còn muốn uống tiếp bát thứ hai.

Cậu đã ra mồ hôi quá nhiều, miệng khô khốc, chẳng trách sao lại khát đến vậy.

"Còn khát không? Uống thêm chút nữa, đừng vội."

Ông lão lại rót thêm bát nữa cho cậu.

Sau khi uống liền ba bát nước, cuối cùng Tần Trúc Nam cũng lấy lại sức và có thể nói chuyện.

"Cảm ơn ông ạ."

Cậu ngoan ngoãn cảm ơn.

"Có gì đâu, chỉ là mấy bát nước thôi mà, khách sáo làm gì."

Ông lão khoát tay, tỏ vẻ không để tâm.

"Hai đứa đến đây tìm đồ gì sao? Muốn vào trạm tìm à?"

"Vâng ạ."

Tần Trúc Tây gật đầu.

"Ôi, ta nói thật, bọn trẻ các cháu hay suy nghĩ viển vông. Trạm thu hồi này chẳng khác gì bãi rác, lấy đâu ra đồ tốt? Nếu có thì người ta đã lấy hết rồi. Các cháu không nên lãng phí tiền bạc ở đây."

Ông lão khuyên bảo với vẻ ái ngại.

Thời buổi này kiếm tiền khó lắm, sao lại phải lãng phí vào chỗ thế này?

"Không đâu ạ, cháu chỉ muốn tìm sách giáo khoa cấp hai cho em cháu thôi. Nó chưa học xong cấp hai, sức khỏe lại yếu, cháu muốn tìm sách cho nó tự học để gϊếŧ thời gian."

Tần Trúc Tây lắc đầu cười.

Cô không ngờ ông lão lại chu đáo đến vậy, còn nhắc nhở họ. Dù sao cô cũng biết trạm thu hồi này chẳng có gì đáng giá, nhưng cô vẫn muốn thử.

Trong nguyên tác, trạm thu hồi này sẽ nhập về một lô hàng đồ cổ, trong đó có bình hoa cổ và một miếng ngọc bội, giúp Dương Mi Mi ôm chân một tay trùm sưu tầm đồ cổ và mở rộng bản đồ kinh doanh.