"Vì chị thích giúp người khác xé bỏ lớp ngụy trang của mình. Đó là sở thích của chị."
Tần Trúc Tây mỉm cười, chớp mắt, nói với giọng lưu manh.
"Đúng rồi, gọi là có thù tất báo. Chị không quên mình đã ngã ra sao đâu."
"Vâng, em hiểu rồi!"
Tần Trúc Nam chợt hiểu ra và gật đầu.
"Hiểu nhanh đấy! Thôi, về nhà đi. Chị sẽ nấu món ngon cho em ăn!"
Vì chiều nay không cần ra đồng nên Tần Trúc Tây tranh thủ làm thêm chút đồ để mang ra chợ đen bán, tiện thể đi tìm xem ở thị trấn có nơi nào bán sách giáo khoa cấp hai.
"Vâng ạ!"
Hai chị em vui vẻ quay về nhà.
Ở bên kia, Hứa Đình Tri đang nhìn vào khu đất rộng còn chưa được động đến, định cho điểm thấp, thì đội trưởng bước tới, hạ giọng nói nhỏ.
"Ghi đủ công điểm vào nhé."
Hứa Đình Tri ngơ ngác: ???
"Tiểu Tây hôm nay nộp cho đội năm đồng tiền nhặt được, đây là phần thưởng của đội cho cô ấy."
"À, ra vậy."
Hứa Đình Tri gật đầu, lẳng lặng ghi công điểm. Hóa ra là nhờ hối lộ đội trưởng mà được thưởng công điểm. Chuyện này, liệu trước đây Tần Trúc Tây có thể làm được sao? Mọi thứ dường như đang trở nên rất thú vị.
Tần Trúc Tây cứ tưởng rằng mình đã che giấu rất giỏi, không ngờ vẫn có một người đàn ông luôn dõi theo mọi hành động của cô.
Tần Trúc Tây: "Anh là chó đấy à?"
Hứa Đình Tri: "Nếu cần, tôi còn có thể chó hơn."
Được nghỉ buổi chiều, Tần Trúc Tây lại vào bếp làm thêm một mẻ bánh khoai lang và khoai tây xào chua cay để chuẩn bị cho ngày mai mang ra chợ đen bán.
Trong nhà vẫn còn rất nhiều khoai lang và khoai tây, trước đây hai chị em ăn không ngớt, giờ đã có cơm gạo rồi nên số khoai này cũng không nên bỏ phí, mang đi bán để kiếm thêm chút tiền.
May mà hàng xóm của họ chỉ có mỗi nhà thím Kim, còn những nhà khác ở khá xa, nên cho dù làm món gì thơm phức thì cũng chỉ cần đóng chặt cửa sổ là chẳng ai biết.
Làm hai món này với Tần Trúc Tây không tốn nhiều công sức, thêm vào đó có Tần Trúc Nam phụ giúp, chẳng mấy chốc đã xong. Rảnh rỗi, cô quyết định lên thị trấn tìm sách giáo khoa cho em trai.
Cô nhớ thị trấn có một trạm thu hồi, bên trong có rất nhiều đồ lặt vặt, chắc hẳn cũng có sách cũ.
"Chị, sao chị phải vội thế? Bây giờ chị lên thị trấn, đến nửa đêm chẳng phải lại phải đi tiếp sao, như vậy mệt lắm. Hay là chị ngủ trước đi."
Tần Trúc Nam lo lắng đến mức muốn khuyên can, mấy ngày nay chị gái cậu trông cứ như vừa được tiêm thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, không ngừng nghỉ chút nào, nếu sức khỏe chị yếu đi thì sao.
"Không sao đâu, chị đâu có thấy mệt. Ban ngày nóng quá, ngủ cũng không ngủ được."
Tần Trúc Tây nhún vai, cô không cảm thấy mệt chút nào. Trước đây cô còn có thể thức liền ba ngày hai đêm mà không hề hấn gì, bây giờ thế này chẳng đáng gì cả.
"Vậy thì cho em đi với chị nhé. Lâu rồi em chưa lên thị trấn, được không chị~~~"
Tần Trúc Nam nắm lấy tay chị, làm nũng.
Lần gần nhất cậu được lên thị trấn là dịp Tết, khi đó chị đã quấn cậu thật kỹ rồi đưa đi mua sắm cho ngày lễ, còn mua cho cậu một xiên hồ lô đường. Hương vị chua chua ngọt ngọt ấy đến giờ cậu vẫn còn nhớ mãi.
"Được thôi, chị cũng thấy em cần vận động nhiều hơn. Khi nào rảnh chị sẽ lên kế hoạch rèn luyện cho em, càng không vận động thì cơ thể càng yếu đi."
Tần Trúc Tây quan sát em trai từ đầu đến chân, rồi nghiêm túc nói.