Xuyên Vào Niên Đại Văn, Dựa Vào Hệ Thống Vả Mặt Nữ Chủ Cẩm Lý

Chương 19

Mọi người vừa chào hỏi vừa khen ngợi, vừa ghen tị, hoàn toàn trái ngược với cảnh lạnh lẽo mà Tần Trúc Nam và Tần Trúc Tây vừa trải qua.

"Ôi thím, cháu chỉ mang cơm cho bà thôi, không được như các thím nói đâu ạ."

Dương Mi Mi khẽ che miệng, cười duyên dáng, ánh mắt lấp lánh sự đắc ý.

Dù sao thì cô ta cũng hơn hẳn Tần Trúc Tây, chỉ cần thoát khỏi gia đình này, những ngày tháng sung sướиɠ chắc chắn không thiếu.

"Giả tạo quá."

Tần Trúc Nam thầm mắng, cậu không muốn nhìn vào khuôn mặt đáng ghét của Dương Mi Mi thêm giây nào nữa.

"Người ta sống bằng sự giả tạo, mình phải học cách chấp nhận thôi."

Tần Trúc Tây ngồi bệt xuống đất, nhún vai một cách thờ ơ. Cô lấy đồ ăn từ trong giỏ ra và bắt đầu ăn. Tay nghề của Tần Trúc Nam chỉ tạm ổn, cơm cậu nấu không đến nỗi dở nhưng cũng không phải ngon xuất sắc. May là hôm qua cô mua được ít đồ, cho nhiều gạo ít khoai lang, thêm chút dầu muối và rau, cuối cùng cũng thành một nồi cháo thập cẩm, tạm chấp nhận được.

Khi có điều kiện thì cô sẽ kén chọn, còn không thì tạm bằng lòng. Sau này có điều kiện rồi thì lại tiếp tục kén chọn, chẳng vấn đề gì.

Dương Mi Mi không phải làm việc đồng áng, cô ta chỉ đến đưa cơm cho gia đình, đưa xong là có thể về, thậm chí không cần chờ thu dọn bát đũa. Trên đường về, Dương Mi Mi sẽ đi qua chỗ Tần Trúc Tây. Cô vừa nhấm nháp cháo vừa tùy tiện nhìn xung quanh.

Đột nhiên, cô phát hiện ngay trước mặt Dương Mi Mi, cách khoảng ba mét, có năm đồng tiền nằm đó một cách kỳ lạ!

Thật thú vị, vừa nãy cô đã nhìn xung quanh mà không thấy gì. Đến khi Dương Mi Mi xuất hiện, tiền mới đột nhiên lộ diện. Đây chính là năng lực của "tiểu phúc tinh" Dương Mi Mi sao?

Dương Mi Mi rõ ràng cũng nhìn thấy số tiền, cô ta mỉm cười nhẹ nhàng, còn vuốt tóc, có vẻ đang suy tính cách cúi xuống nhặt tiền một cách duyên dáng. Nhưng ngay lập tức, Tần Trúc Tây bưng bát cháo, ba bước thành hai, nhanh chóng nhặt tiền trước mặt cô ta.

"Ồ, hôm nay vận may của tôi tốt thật, lại nhặt được tiền!"

Tần Trúc Tây cầm mấy đồng tiền lên, giả vờ ngạc nhiên nhưng thực ra trong lòng đang cười đắc ý.

Tay Dương Mi Mi vừa định đưa ra thì khựng lại, nụ cười trên môi cô ta cũng đông cứng. Chết tiệt, đây là tiền của cô ta, dựa vào đâu mà Tần Trúc Tây lại nhặt được!

"Trả tiền cho tôi!"

Giọng Dương Mi Mi lạnh lùng, đầy vẻ tức giận.

"Hả? Tiền này là của cô à? Tại sao tôi phải trả cho cô?"

"Cô nên suy nghĩ kỹ. Nếu cô khăng khăng nói đây là tiền của cô, vậy tôi sẽ hỏi tiền có đặc điểm gì. Nếu cô nói đúng, tôi sẽ nói với bà nội Dương rằng cô giấu tiền riêng đấy!"

Tần Trúc Tây kéo dài giọng, lạnh lùng đáp lại.

Bà nội Dương vốn đã nghi ngờ Dương Mi Mi từ trước, vừa mắng cô ta một trận. Nếu để Tần Trúc Tây tố cáo nữa, chẳng phải cô ta sẽ bị đánh tơi tả sao!

"Tần Trúc Tây, cô giỏi lắm! Nhưng không có tôi, cô cũng không nhặt được tiền này. Chia đôi thì được chứ?"

Dương Mi Mi nghiến răng nói, vì cô ta biết rõ không phải lúc nào cũng dễ dàng nhặt được tiền ở vùng quê này. Người dân ra ngoài còn chẳng mang theo tiền, huống chi là để rơi.

"Tại sao tôi phải chia? Tiền nằm trong tay tôi, ai nhặt được thì là của người đó. Đừng nói với tôi chuyện "của chung phải chia", trước đây cô nhặt được tiền có chia cho ai không?"