Còn những người khác thì coi hai chị em họ như người vô hình.
Ngày hôm sau, Tần Trúc Tây đã ra đồng từ sớm tinh mơ. Nhiệm vụ hôm nay của cô là xới đất. Xới đất thì có gì mà phải sợ, cô đã tự nhận mình là "lực sĩ" mà.
Nhưng thay vì được làm cùng thím Kim, cô lại bị phân công làm cùng nhà họ Dương.
"Con bé nhà họ Tần, hồi phục nhanh quá nhỉ."
Bà nội Dương liếc nhìn Tần Trúc Tây từ đầu đến chân, giọng điệu chua chát, đầy mỉa mai.
"Vâng, đều nhờ Dương Mi Mi cả."
Tần Trúc Tây vừa cuốc đất vừa hờ hững đáp lại. Rõ ràng, lần trước cô nói đã có hiệu quả, bà nội Dương bắt đầu nghi ngờ Dương Mi Mi đã giấu đồ, cho rằng cô hồi phục nhanh như vậy là nhờ sự giúp đỡ của Dương Mi Mi.
Nếu không thừa nhận, chẳng phải là bỏ qua cơ hội tốt sao.
Đôi mắt sắc như mắt diều của bà nội Dương chùng xuống, đôi môi nhăn nheo nhếch lên một cách khó chịu, rồi bà ta cảnh cáo.
"Không được lấy đồ của nhà tôi, nghe rõ chưa? Nếu không, tôi bắt cô nôn ra hết đấy. Sau này dù cô ta có cho gì, cũng không được nhận!"
Về nhà bà ta nhất định sẽ xử lý đứa cháu gái hỗn xược đó. Lừa bà ta chỉ với hai đồng tiền sao, còn lâu nhé!
"Ồ."
Tần Trúc Tây chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ tập trung vào công việc.
Dù cô có khỏe đến đâu thì cái cuốc này cũng thật khó dùng. Phải tốn rất nhiều sức lực. Không biết có cách nào tốt hơn không nhỉ? Cô suy nghĩ vẩn vơ, và bất giác, nửa buổi sáng đã trôi qua, đến giờ nghỉ trưa.
"Chị, em mang cơm đến cho chị này!"
Tần Trúc Nam xách một chiếc giỏ tre nhỏ, cười rất tươi. Cậu có hai chiếc răng khểnh, vốn đã trẻ con, mà khi cười lộ răng khểnh thì lại càng dễ thương hơn. Da cậu rất trắng, một phần vì ốm yếu, một phần vì ít khi ra ngoài nắng. Nhìn thoáng qua, cậu trông như một thiếu niên tràn đầy sức sống.
Nhưng với đôi mắt tinh tường của Tần Trúc Tây, cô nhìn thấy những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán em trai. Chỉ đi một đoạn ngắn mà cậu đã đổ mồ hôi nhiều hơn cả cô làm việc suốt buổi sáng.
Xem ra sức khỏe của cậu thực sự rất yếu.
"Chị bảo em ở nhà ăn cơm mà?"
Tần Trúc Tây duỗi người, bước tới nhận giỏ từ tay em trai.
"Mảnh đất này xa nhà, đi đi về về bất tiện. Em thấy mọi người đều mang cơm ra đồng."
Tần Trúc Nam nhỏ giọng lẩm bẩm.
Mọi người đều có người mang cơm đến, cậu bé cũng muốn làm điều đó cho chị gái mình!
"Chị, Dương Mi Mi cũng đến, cô ta ở ngay phía sau em."
"Ừ, kệ cô ta. Em đã ăn chưa? Sáng chị đã để lại đồ cho em đấy, ăn hết chưa?"
Buổi sáng, cô đã pha nước đường đỏ và luộc hai quả trứng cho Tần Trúc Nam làm bữa sáng, còn bữa trưa thì không nấu.
"Vâng, em ăn hết rồi."
Tần Trúc Nam ngoan ngoãn gật đầu, không tiện nói nhiều khi ở ngoài, sợ bị người khác nghe thấy.
Hai chị em vừa ngồi xuống nghỉ ngơi thì Dương Mi Mi bước tới, xách giỏ cơm uyển chuyển đi ngang qua, nơi nào cô ta xuất hiện là nơi đó có tiếng khen ngợi.
"Ồ, Mi Mi mang cơm cho bà và cha à?"
"Ôi trời, Mi Mi này đúng là đứa con hiếu thảo. Hôm qua vừa nhặt được tiền nộp cho bà, hôm nay lại mang cơm cho bà nữa. Con bé hiếu thảo quá, không biết bao giờ con gái tôi mới học được như nó."
"Đúng vậy, sao nhà bà lại sinh được đứa con gái vừa ngoan vừa giỏi như vậy chứ? Nếu tôi có con gái như Mi Mi thì tôi chỉ việc nằm mà hưởng phúc thôi~~~"