Tần Trúc Nam lắp bắp, cả người đứng ngây ra.
Cậu không thể tin được, chỉ cần mang hai chiếc giỏ ra ngoài, trong một buổi sáng mà có thể kiếm hơn mười đồng? Bình thường chị em cậu phải tiết kiệm từng chút, cả năm mới tiêu hết mười mấy đồng.
Với một thiếu niên như cậu, đây quả là một cú sốc lớn.
"Đúng rồi đấy, giờ thì em hiểu lựa chọn của chị là đúng rồi chứ?"
"Người ta vẫn nói muốn giàu thì phải dám mạo hiểm. Tiểu Nam, chị có thể trồng trọt để kiếm công điểm, nhưng công điểm không đủ để sống sung túc. Chị muốn sống một cuộc đời tốt đẹp, muốn cùng em sống hạnh phúc, muốn sau này đưa em đến bệnh viện lớn để chữa bệnh. Tất cả đều cần tiền."
"Hơn nữa, việc buôn bán ở chợ đen đã có từ lâu rồi, không phải chỉ có mỗi chị đi đâu, em đừng lo, chị sẽ không sao mà."
Tần Trúc Tây không ngắt lời em trai nữa, mà ngược lại, cô nghiêm túc phân tích cho cậu hiểu.
Dựa vào việc kiếm công điểm thì cả đời chị em họ sẽ chẳng thể sống khá lên được. Cô đã có khả năng kiếm tiền thì không có lý do gì mà không làm. Cô đủ sức tự bảo vệ mình, không có gì phải sợ.
"Nhưng mà..."
Tần Trúc Nam thừa nhận rằng những gì chị nói đều đúng, nhưng cậu vẫn lo sợ chị mình gặp nguy hiểm. Cậu không cần cuộc sống sung túc, cậu chỉ mong chị không phải vất vả như vậy.
"Không nhưng nhị gì nữa, em chẳng lẽ không muốn chị sống tốt sao?"
Tần Trúc Tây phản bác lại.
"Tất nhiên là không phải rồi!"
Trong lòng cậu luôn mong muốn chị có một cuộc sống tốt đẹp, không phải làm lụng vất vả ngoài đồng để kiếm công điểm, không phải lo lắng về sức khỏe của cậu, cũng không phải lo lắng về tiền bạc.
"Vậy thì bây giờ đây là cơ hội tốt. Chị đi nấu cơm đây, hôm nay sẽ nấu cho em canh xương sườn với cơm gạo trắng, vừa ngon vừa bổ dưỡng!"
"Còn có bánh đậu xanh nữa, đây là món quà vặt chị mua cho em. Đường đỏ cũng có, từ nay em phải ăn một bát trứng hoa đường đỏ mỗi ngày."
Tần Trúc Tây xoa đầu em trai, nhẹ nhàng chuyển đề tài.
Chị em cô có nuôi hai con gà, một con là gà mái đẻ trứng, mỗi ngày đẻ một quả, con kia thì còn nhỏ.
Trước đây, trứng đều được gom lại để đổi lấy tiền mua thuốc cho Tần Trúc Nam, nhưng bây giờ thì không cần nữa, cô để lại hết cho cậu bồi bổ sức khỏe.
Sức khỏe yếu ớt của Tần Trúc Nam không chỉ do bẩm sinh, mà còn bị ảnh hưởng bởi chế độ ăn uống thiếu dinh dưỡng, ngày nào cũng chỉ có canh khoai lang, làm sao mà khỏe được.
"Chị, vậy em giúp chị nhóm lửa, vo gạo, rửa nồi nhé!"
"Chúng ta cùng ăn trứng đường đỏ nữa!"
Cậu lập tức chạy vào bếp nhóm lửa. Chị cậu nói đúng, cậu không thể ngăn cản chị mình sống tốt hơn. Cậu phải ủng hộ chị!
Cậu cũng không thể để mình ăn ngon một mình được!
"Đúng rồi, ngoan lắm, em trai của chị thật hiểu chuyện."
Tần Trúc Tây hài lòng gật đầu.
"Hehe."
Tần Trúc Nam chỉ cười ngốc nghếch.
Cậu nhận ra chị mình từ sau lần ngã đó đã thay đổi rất nhiều, trở nên vui vẻ và có quyết đoán hơn. Như vậy cũng tốt!
Nhờ Tần Trúc Tây, bữa ăn của hai chị em đã được cải thiện đáng kể. Cô còn tranh thủ kiếm thêm được chút tiền trong mấy ngày gần đây, Tần Trúc Nam trông cũng hồng hào hơn, chứng tỏ tình trạng sức khỏe yếu kém của cậu trước đây phần lớn là do thiếu dinh dưỡng.
Tuy nhiên, sắc mặt của Tần Trúc Tây lại không được tốt như vậy. Cô cần chăm chỉ dưỡng da, thải độc và chống nắng thì mới có thể lấy lại làn da trắng trẻo như ở thế kỷ mới.