"Cho tôi một túi bánh đậu xanh."
"Tôi lấy một gói đường đỏ."
"Và hai cân táo đỏ nữa."
Tần Trúc Tây chỉ mua ba thứ đơn giản, nhưng khi về nhà thì chiếc giỏ đã đầy ắp.
"Oa, sao chị mua nhiều đồ vậy! Có thịt, có đường, có táo đỏ, cả gạo và mì nữa! Còn có cả bánh đậu xanh!"
Tần Trúc Nam nhìn đống đồ trong giỏ, ngạc nhiên hơn là phấn khích.
Ý nghĩ đầu tiên của cậu không phải là vui mừng vì có đồ ăn ngon, mà là lo lắng không biết chị đã tiêu hết bao nhiêu tiền. Tiền tiết kiệm của nhà họ liệu còn cầm cự được bao lâu?
"Tất nhiên là để ăn rồi, em không thấy thèm sao?"
Cô vỗ nhẹ vào vai em trai.
"Em không thèm đâu! Nhưng sao hôm nay chị lại bỏ em ở nhà một mình? Hôm qua chị đã nói sẽ dẫn em đi cùng mà sáng dậy em không thấy chị đâu cả! Chị lừa em!"
Tần Trúc Nam đột nhiên nghiêm túc hỏi. Việc chị cậu bỏ cậu lại khiến cậu cảm thấy khó chịu.
"Em dậy lúc mấy giờ?"
"Hơn bốn giờ."
Cậu nghĩ một lúc rồi trả lời.
"Đấy, bốn giờ chị đã lên đường rồi, còn em thì hơn bốn giờ mới dậy, sao mà đuổi kịp chị được. Không phải chị muốn bỏ rơi em đâu."
Tần Trúc Tây nhún vai, thật ra cô không nói dối.
"Chị có thể gọi em dậy mà! Chỉ cần chị gọi một tiếng là em dậy ngay. Chị đi ra ngoài nửa đêm như vậy đâu có an toàn, em có thể bảo vệ chị!"
Cậu em ngốc nghếch tự hào ưỡn ngực, thể hiện rằng mình có thể làm người đàn ông che chở cho chị.
"Chị đã gọi em rồi, nhưng em ngủ say quá nên chị không đành lòng đánh thức. Được rồi, được rồi, lần sau nếu có cơ hội chị sẽ dẫn em đi. Mà em không tò mò xem hôm nay chị kiếm được bao nhiêu tiền à?"
Tần Trúc Tây cong môi, tay chỉ vào chiếc giỏ lớn đang xách.
Đúng rồi! Phần lớn tiền trong nhà đều do cậu giữ. Như vậy có nghĩa là chị đã dùng tiền kiếm được hôm nay để mua đống đồ này sao?
"Bao nhiêu vậy?"
Tần Trúc Nam không kiềm được mà nuốt nước miếng. Không rõ là cậu bị cám dỗ bởi đống đồ trong giỏ hay bởi khả năng kiếm tiền của chị mình.
Tần Trúc Tây giơ một ngón tay bên trái, rồi giơ ba ngón tay bên phải.
"Bốn đồng sao? Nếu trừ tiền dầu muối và khoai lang thì cũng không còn lại bao nhiêu. Sao chị mua được nhiều đồ thế này? Chị có vay tiền không đấy?"
"Em không có ý bảo chị không nên mua, vì dạo này sức khỏe chị không tốt cần bồi bổ. Nhưng lần sau chị cứ dùng tiền trong nhà, đừng đi vay…"
Tần Trúc Nam bắt đầu lẩm bẩm, trông cậu chẳng khác gì một thiếu niên già dặn.
Lý do Tần Trúc Nam giữ tiền trong nhà là do nguyên chủ thường bận rộn với công việc đồng áng, không có thời gian và đầu óc để tính toán xem tiền bạc nên tiêu vào đâu. Ngoài ra, nguyên chủ cũng cảm thấy em trai yếu ớt, không thể học hành hay làm việc nặng, nên giao việc quản lý tiền cho cậu để cậu có việc gì đó mà làm, tránh buồn bã.
Quả nhiên, Tần Trúc Nam rất thích quản lý tiền bạc. Ngày nào cậu cũng vui vẻ với công việc này.
"Sai rồi, chị kiếm được mười ba đồng cơ. Đây, mua mấy thứ này xong vẫn còn dư hai đồng rưỡi, cầm lấy đi. Từ giờ chúng ta sẽ kiếm được nhiều tiền hơn và sống sung sướиɠ hơn, tin chị không?"
Tần Trúc Tây cắt ngang lời lải nhải của em trai, trực tiếp đặt hai đồng rưỡi vào tay cậu.
"Cái gì? Mười, mười ba đồng sao? Thật ư? Chỉ bán vài món mà kiếm được ngần ấy tiền? Chị à, kiếm tiền từ bán đồ dễ thế sao? Bình thường chị phải làm công cả tháng mới đổi được mười ba đồng!"