Cảm nhận được hương vị tuyệt vời của món [Phá Lấu Vịt] mà bản thân cất công làm ra nhờ vào kinh nghiệm cũng như sự trợ giúp của hệ thống, thì Bảo Long hiện tại có chút khϊếp sợ và khó có thể tưởng tượng được rằng bát bún [Phá Lấu Vịt] trước mắt thật sự là do cậu làm ra. Bởi vì không ngờ một đầu bếp học việc ở Đại Học XXX như Bảo Long sau khi có được sự trợ giúp [Ẩm Thực Trù Thần Hệ Thống] thì lại có thể chế biến ra một món ăn ngon, một món ăn mỹ vị đến thế.
Dù sao thì ông bà ta xưa nay có câu: “ Ruộng bề bề không bằng có nghề trong tay. “ Chỉ cần Bảo Long có thể nấu ra những món ngon mỹ vị có cùng đẳng cấp với món [Phá Lấu Vịt] ở trước mắt này, thì còn sợ rằng là có thể sợ hay nghĩ đến việc thất nghiệp hay sao? Ai cũng biết rằng ‘ một nghề chín còn hơn chín nghề ‘, chỉ cần bạn đủ giỏi thì tự nhiên sẽ có người đến trải thảm hoa hồng mời bạn về giúp học làm việc, thực hiện ước mơ mà thôi.
Học sinh - sinh viên trong thời đại kinh tế mới, thời buổi này thì bọn họ có được lượng tiền tiêu vặt mỗi ngày không phải là ít ỏi hay khan hiếm như lúc trước. Thậm chí vì mỗi ngày được thưởng thức các món ngon vật lạ, thì cũng có nhiều người sẵn sàng bỏ tiền hằng ngày ở các quán cơm hay hàng ăn vặt. Giống như ở gần xung quanh trường Đại Học XXX của Bảo Long cũng là như thế, xung quanh đều mọc lên những quán ăn vặt và cơm trưa có thể nói là vô số kể, đặc biệt là khu phố ăn vặt ở phía sau trường học, tất cả đều là những món thức ăn nhanh, dù nhiều người mở nhưng buôn bán vẫn khá tốt do có lượng học sinh - sinh viên khổng lồ tranh nhau thưởng thức.
Trước kia Bảo Long khi chưa có được hệ thống [Ẩm Thực Trù Thần Hệ Thống] thì gia cảnh bản thân cậu cũng không phải quá giàu có hay xài đồ xa hoa, chỉ mức sống tầm trung, ba là công nhân, mẹ thì là nội trợ kiêm nông dân ở quê nhà mà thôi. Thậm chí đôi khi Bảo Long cũng từng mệt mỏi và khốn khổ vì đóng tiền học phí mà phải bôn ba sắp xếp thời gian và việc học của chính mình để đi làm thêm phụ giúp gia đình một chút ít. Vậy nên, khi đã có hệ thống trợ giúp và chính cậu cũng đã có thể nấu nướng ra món ngon mỹ vị như nồi [Phá Lấu Vịt] thơm ngon, mê người ở trước mắt thì còn sợ hãi việc thiếu thốn tiền bạc hay sao? Đương nhiên là không rồi! Nếu càng tuyệt hơn nữa, chỉ cần cho Bảo Long một ít thời gian thì chắc chắn chất lượng cuộc sống của cậu sẽ được nâng cao hơn rất nhiều, đồng thời cũng có thể phụ giúp cho gia đình của chính mình.
Lúc này thì Tấn Phát, Nam Hải cùng với Danh Hoàng đã hoàn toàn không thể chờ đợi thêm nữa mà lao đến tấn công nồi [Phá Lấu Vịt] sau khi đầu bếp là Bảo Long đã an tọa thưởng thức ở một bên. Trong bát của cả ba người đều đã chuẩn bị sẵn sàng không bún thì là những lát bánh mì giòn nóng hổi, cứ thế mà điên cuồng tranh nhau mà cướp lấy cái muôi để múc phần [Phá Lấu Vịt] vào trong bát của chính mình.
Tấn Phát làm một đam mê ăn uống, nên khi thấy hai người bạn cùng phòng ký túc xá lại đi tranh giành món ngon mỹ vị đầy mê người ở trước mắt mình thì có chút khó chịu, ra tuyệt chiêu nói: “ Hai bây bớt tranh với tao được không? Để cho tao múc trước, có gì lần sau tao mời bữa cafe Phúc Long. “ Hiển nhiên một lần cafe ở một quán khá sang và tầm trung đối với một công tử nhà giàu như Tấn Phát chẳng là gì cả, hơn nữa đánh đổi một ít tiền tiêu vặt để lấy được quyền thưởng thức trước hết cho món [Phá Lấu Vịt] hấp dẫn trước mắt thì chẳng đáng là bao cả.
Hai người khác nghe thấy được Tấn Phát deal giá như thế thì trong lòng không khỏi lẩm bẩm tính toán một hồi thiệt hơn, sau đó đồng thanh nói: “ Ok! Vậy mày múc trước đi, nhờ là nợ tụi tao một chầu cafe là được. “ Sau đó lại cười gian trá chạy vào bên trong kệ bếp để lấy những dụng cụ khác có thể làm được giống như cái muôi kia, để lại Tấn Phát một mình đang chuẩn bị món [Phá Lấu Vịt] của cậu ta.
Cũng may là Bảo Long đã có dự đoán về tính cách ngáo ngơ và suy nghĩ khác người của ba người bạn cùng phòng ký túc xá, vậy nên cậu đã chuẩn bị khá là nhiều nguyên vật liệu, một con vịt gần 2.5 kg và các món phụ ăn kèm để đầy bụng, nếu không thì chỉ sợ người này vì một miếng ăn trên nồi [Phá Lấu Vịt] kia đều có thể gây chuyện đánh nhau lên không ngừng.
Tấn Phát làm người dẫn đầu sau khi phân chia hoàn tất món [Phá Lấu Vịt] thì nhanh chóng đưa tay gắp lên một đũa ngập mồm, nó đã không thể chờ đợi mà thưởng thức mỹ vị thơm ngon đang không ngừng mê hoặc bản thân mình ở trước mắt. Và khi từng sợi bún kèm theo nước súp của phá lấu vào tiến vào bên trong miệng, thì hai mắt của Tấn Phát không khỏi trừng to, cả người chết trân tại chỗ, vẻ mặt mê ly không thể tưởng tượng mà định hình không biết làm sau.
Vài giây sau thì liền trực tiếp mà hô lớn: “ Má nó! Ngon vãi đạn chúng mày ạ, đỉnh vcl luôn! “ Vừa nói thì Tấn Phát vừa không ngừng khuấy đũa vồ lấy vồ để những gì ở trong bát vào bên trong miệng, đến khi cắn được phần thịt vịt mềm tan thì vẻ mặt lại càng thêm sung sướиɠ thỏa mãn. Sau đó lại đưa tay cầm lấy một ly bia lạnh được rót đầy đặt ở gần đó uống một ngụm lớn, Tấn Phát cảm thán nói: “ Món ngon thế này kèm theo một ly bia mát rười rượi, đúng là sướиɠ lên tiên luôn chúng mày ạ. “
Sợi bún cùng với nước súp của [Phá Lấu Vịt] vừa vào trong miệng như bùng nổ hương vị vậy, khiến cho toàn bộ khoang miệng của Tấn Phát như lưu trữ lại mùi vị thơm ngon béo ngậy của món [Phá Lấu Vịt] này. Hơn nữa mỗi một lần nhai nuốt, đều có thể cảm nhận được sự béo ngậy của nước súp hòa lẫn vào bên trong sợi bún khi món này được nấu cùng nước dừa tươi và một ít nước cốt dừa thơm ngọt. Tất cả những điều ấy tạo thành một món [Phá Lấu Vịt] với hương vị phải gọi là đỉnh cao, khiến cho Tấn Phát như hoàn toàn mất đi lý trí vốn có của một người ăn hàng thường ngày, chỉ biết theo bản năng đưa đùa vồ vào trong miệng ăn lấy ăn để từng ngụm lớn, sợ là ăn đến mức ngay cả đầu cũng chôn vào bên trong bát luôn rồi.