Xuyên Nhanh: Chiến Lược Tiến Công Của Tra Nữ

Chương 7: 3 Nữ thần trường quý tộc (7)

Ý cười trong đáy mắt của Cố Duyệt càng sâu thêm vài phần.

Một lúc sau, Sở Thanh mới hồi thần, có chút mất tự nhiên dời đi tầm mắt, lạnh lùng cất tiếng, nhưng giọng điệu hòa hoãn hơn nhiều: "Cô biết thì tốt, bác sĩ nói thân thể của cô rất kém, cần phải điều dưỡng, nếu không sẽ lưu lại di chứng."

Cố Duyệt gật đầu, khóe môi mang theo nụ cười lễ phép và xa cách: "Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô đã nhắc nhở."

Sở Thanh nghe thấy vậy hơi nhấp môi, không nói gì thêm.

Cô có thể nhắc nhở đến đây cũng coi như là tốt lắm rồi, nếu không phải cô ta đã cứu bà nội, thì một câu cô cũng lười nói.

Nhất thời không ai mở miệng nói chuyện, bầu không khí trong phòng bệnh lâm vào an tĩnh.

Sở Thanh chợt nhớ tới mục đích mình ở lại bệnh viện, ngồi chờ Cố Duyệt tỉnh lại, vì thế lập tức nhìn cô, dùng giọng điệu bố thí hỏi: "Nói đi, cô muốn gì?"

Cố Duyệt sững sờ, không hiểu nhìn cô ta: "Cô có ý gì?"

Khóe môi Sở Thanh tràn ra một tia cười mỉa mai: "Cô cứu bà nội tôi không phải muốn được báo đáp à. Nói đi, chỉ cần không vượt quá giới hạn, chúng tôi đều sẽ đáp ứng." Dứt lời liền hứng thú quan sát biểu tình của Cố Duyệt.

Vừa nhìn liền biết thiếu nữ này thuộc tầng lớp hạ đẳng, chất liệu quần áo rẻ tiền, ngay cả thân thể cũng không được chăm sóc tốt.

Trước đây cô gặp không ít loại người giống như này, ban đầu sẽ diễn kịch giả vờ thanh cao một phen, nhưng sau đó cũng bị tiền tài thu phục, còn có những người được nước lấn tới, đưa ra yêu cầu vượt quá giới hạn, tuy nhiên điều không có kết cục tốt.

Suy cho cùng Sở gia bọn họ cũng không phải ăn chay.

Trong mắt Sở Thanh không khỏi lóe lên sự trào phúng và khinh miệt.

Thiếu nữ này chắc cũng không khác đám người kia là bao.

Quả nhiên, nghe cô ta nói vậy, sắc mặt Cố Duyệt xanh trắng đan xen giống như bị xúc phạm, hé môi muốn nói không cần.

Sở Thanh lập tức mất hứng thú dời đi ánh mắt, biểu cảm trên mặt càng thêm lạnh lùng, mang theo sự không kiên nhẫn, chờ cô giả vờ diễn kịch một phen và đưa ra yêu cầu hợp lí, nhanh chóng giải quyết rồi rời đi.

Nhưng đợi hồi lâu vẫn không nghe Cố Duyệt nói gì, Sở Thanh không khỏi nghi hoặc ngước mắt lên nhìn, thì thấy biểu cảm khó coi trên mặt cô khi nãy, đã chuyển thành quẩn bách.

Cố Duyệt ấp úng hồi lâu mới nói: "Quả thật tôi có một yêu cầu."

Sở Thanh kinh ngạc.

Hiển nhiên là cô không ngờ tới, thiếu nữ này lại nói thẳng ra như vậy.

Người này quả thật hơi khác biệt! Có chút thú vị.

Sở Thanh nhướng mày, ý bảo cô nói, đồng thời trong lòng cũng suy đoán thứ Cô muốn là gì.

Người này sẽ muốn gì nhỉ?

Biệt thự cao cấp? Đồ hiệu? Xe? Trang sức? Hay là tiền?…

Sở Thanh suy đoán vô số thứ mà cô ta muốn, nhưng yêu cầu mà Cố Duyệt đưa ra, trực tiếp khiến cô sững sờ.

Cố Duyệt có chút xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Cô có thể giúp tôi thanh toán tiền viện phí được không? Hiện tại trên người tôi không còn đồng nào cả." Nói xong, cô có chút khẩn trương không dám nhìn thẳng Sở Thanh.

Sở Thanh không thể tin được vào tai mình: "Cô nói cái gì?"

Cố Duyệt lại tưởng rằng cô ta không nghe rõ, cô lặp lại lần nữa.

Sở Thanh vẫn có chút không tin nổi, hoài nghi hỏi: "Đây là yêu cầu của cô ? Chỉ đơn giản như vậy? Không còn yêu cầu nào khác sao?"

Cố Duyệt khẳng định "Ừm." một tiếng

Trong lúc nhất thời, Sở Thanh không biết phải nói gì, nhìn thiếu nữ mảnh khảnh gầy yếu trước mắt, ánh mắt vô cùng phức tạp. Cũng không biết nên hình dung tâm trạng của mình hiện tại như thế nào.

Nên nói cô gái này ngây thơ đơn thuần, không biết đến quyền lực Sở gia bọn họ, mới đưa ra yêu cầu nhỏ như vậy.

Hay nên nói thiếu nữ này thật sự có ngạo khí, cứu bà nội thật ra cũng chỉ là xuất phát từ lòng tốt, không phải có ý đồ tiếp cận.

Dù là cái trước hay cái sau, quả thật cô đã nghĩ sai cho cô ấy.

Độ hảo cảm hiện tại của Sở Thanh: 45%

Sở Thanh khụ một tiếng, không được tự nhiên nói: "Chuyện này là đương nhiên, cô cũng vì cứu bà nội tôi nên mới bị thương, tiền viện phí chúng tôi sẽ chi trả toàn bộ, cô cứ yên tâm."

Cố Duyệt gật đầu, lịch sự nói một tiếng: "Cảm ơn."

Việc đã giải quyết xong, cũng không còn lí do gì phải ở lại, đúng lúc này di động đột nhiên đổ chuông.

Sở Thanh bắt máy, không biết đầu dây bên kia nói gì, sắc mặt hơi đối, lập tức đứng dậy, nói với Cố Duyệt: "Cũng không còn việc gì nữa, cô cứ nghỉ ngơi đi, tôi còn có việc nên rời đi trước." Nói xong, không đợi cô nói gì liền rời đi.

Thấy bóng dáng vội vàng của cô ta biến mất sau cánh cửa, Cố Duyệt xoa thái dương, ngồi dựa lưng vào gối.

Hệ thống 028 im lặng suốt quá trình, rốt cuộc phấn khích lên tiếng: "Tiểu Cố! Cô thật lợi hại, chỉ mới gặp đối tượng lần đầu tiên, đã thu được nhiều điểm hảo cảm như vậy." Giọng điệu của nó cực kỳ vui vẻ, giống như vừa mới trúng được giải thưởng lớn.

Nhưng Cố Duyệt lại rất bình tĩnh, biểu tình một chút cũng không thay đổi, ngược lại cô chú ý tới cái khác: "Tiểu Cố?"

Hệ thống 028 thấy cô nghi hoặc liền vui vẻ giải thích: "Đúng vậy Tiểu Cố, đây là biệt danh tôi đặc cho cô, gọi như vậy sẽ thân thiết hơn, có phải xưng hô này nghe rất hay không?"

Cố Duyệt cười khẽ: "…Mi vui là được." Cô lại hỏi: "Vậy biệt danh của mi là gì?"

Hệ thống 028 liền trở nên ủ rũ: "Các hệ thống không có tên hay biệt danh riêng, chỉ có số hiệu, kí chủ thường gọi hệ thống bằng số hiệu, nên quan hệ giữa hệ thống và kí chủ thường rất cứng ngắc."

Cố Duyệt thấy vật nhỏ không vui, nhẹ giọng an ủi: "Không cần buồn, hay để tôi đặt cho mi một cái biệt danh nhé?"

Ánh mắt vật nhỏ lập tức sáng lấp lánh như sao, chờ mong hỏi: "Thật sao Tiểu Cố? Cô thật sự sẽ đặt biệt danh cho tôi sao?"

Cố Duyệt gật đầu, ngẫm nghĩ chốc lát rồi mỉm cười: "Toàn thân mi trắng như quả cầu tuyết, hay cứ gọi mi là Tiểu Tuyết, mi thấy thế nào?"

"Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết…" Hệ thống 028 nhẩm đi nhẩm lại cái tên này vài lần, nó kích động đến mức bay vòng quanh Cố Duyệt: "Rất hay, tôi rất thích! Cảm ơn cô Tiểu Cố."

Thấy nó vui vẻ như vậy, khóe môi Cố Duyệt cũng hơi cong lên.