Vị nhϊếp ảnh gia vẫn luôn quay chụp Văn Phỉ cùng cùng với Chu Soái giọng điệu sâu kín nói, “Ngay lúc Trình Thất đυ.ng vào Chu Soái nháy mắt, động tác siêu nhanh, nếu không phải cảnh này yêu cầu đặc màn ảnh đặc biệt chú ý để quay lại, hơn nữa quần áo của Chu Soái quá bó sát, tôi cũng sẽ không phát hiện được.”
“Quá lợi hại, một hồi nhớ chiếu lại cho tôi xem đấy.” Nhϊếp ảnh gia vội vàng nói.
“Không vấn đề!” Vị nhϊếp ảnh gia vừa lúc chụp được một màn này đồng ý sau đó quay đầu nhìn về phí đạo diễn, “Vu đạo, cảnh này có cho qua không?”
“Từ từ, trước nhìn thử Văn Phỉ có diễn tiếp được hay không.” Vu đạo chờ mong mà nhìn chằm chằm vào máy quay, nếu như có thể quay một lần thì tự nhiên hiệu quả sẽ càng tốt.
Cũng may là Văn Phỉ không làm cho Vu đạo thất vọng, ngay khi anh nhìn thấy Chu Soái lấy một cái điện thoại từ trong túi ra thì đồng tử hơi phóng đại, ngay sau đó kinh ngạc hỏi, “Di động của ai?”
“Không biết! Quả thực là thấy việc đời nha, trước giờ tôi toàn là nghe nói có người nhân cơ hội đυ.ng sau lưng để trộm điện thoại, lần đầu tiên nhìn thấy đυ.ng người khác chỉ vì đưa điện thoại!” Lần đầu tiên Chu Soái cảm thấy biên kịch của bộ phim này quá siêu phàm, viết lời kịch cùng với lời anh muốn nói ra giống nhau như đúc.
Đυ.ng người?!
Văn Phỉ vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, kết quả chỉ nhìn thấy một bóng dáng tinh tế ăn mặc quần áo đen chui vào trong đám người, mấy cái lách mình đã không thấy tăm hơi.
“Làm sao vậy?”
Văn Phỉ lạnh mặt lắc lắc đầu, đúng ngay lúc này, điện thoại trên tay Chu Soái vang lên.
Văn Phỉ đoạt lại đây, hít sâu một hơi, ấn nhận điện thoại, “Alo?”
Ở một băng ghế dài cách đó không xa, Dương Liễu ăn mặc áo trắng ngắn tay bó sát người, dưới thân ăn mặc quần dài màu đen, trên eo là nửa trên của bộ quần áo liền thể tùy ý treo, thoạt nhìn vừa tùy ý lại soái khí.
Khuỷu tay phải nhẹ đáp trên lưng ghế dài, Dương Liễu từ xa nhìn về phía em trai đang cách đó không xa, giọng nói bởi vì áp cực thấp mà có chút khàn khàn, “Kế hoạch của các người người đã bại lộ, hôm nay chính là một cái bẫy.”
Mặc dù có cảm giác người này là hướng về phía chính mình mà tới, nhưng nghe được âm thanh từ một phía bên khác đầu dây điện thoại, Văn Phỉ vẫn là có một chút khϊếp sợ, “Cô là ai? Dựa vào cái gì tôi phải tin tưởng cô?”
“Anh có thể lựa chọn không tin tưởng tôi, nhưng tôi tin tưởng cậu nhất định không muốn biết hậu quả sẽ ra sao, nếu mất đi cơ hội lần này, cậu còn có thể có thêm vô số cơ hội, nếu lần này….”
Trình Thất nguyên bản đang nói lời kịch đột nhiên đứng lên, nhíu mày nhìn về phía bóng người cách đó không xa, giọng nói cũng khôi phục lại như cũ.
“Văn Phỉ đúng không? Phiền toái kêu Đại Lập Hâm!”
Nói xong, Trình Thất đem điện thoại di động đang thưởng thức trên tay bỏ vào túi quần, sau đó đè đè tai nghe Bluetooth bên tai, xác định nó sẽ không bởi vì động tác kế tiếp của cô mà rớt xuống.
“Cái gì?” Văn Phỉ đang nghiêm túc diễn kịch lập tức không phản ứng lại đây.
“Kêu Đại Lập Hâm, thuận tiện kêu người gọi cảnh sát.” Giọng điệu vừa nhanh vừa vội nói xong mọi chuyện, Trình Thất trực tiếp nhảy qua ghế dài, chạy về phía một bóng người đang ở trong đám đông.
Văn Phỉ: Đại Lập Hâm là ai? Báo cảnh sát cái gì? Là anh lấy sai kịch bản sao?
Ở vòng dây phân cách bên ngoài, mọi người còn tưởng rằng đây cũng là một bộ phận trong cảnh diễn, đồng thời kinh hô lên, vị nữ diễn viên này động tác quá lưu loát, quá soái khí.
Có một cô gái trang điểm vô cùng thời thượng trong đó càng là vừa giơ di động đang phát sóng trực tiếp lên vừa nói thầm, “Chị gái nhỏ này là ai nha? Tên gọi là gì, có ai nhận ra được không? Tôi phải biết được toàn bộ tư liệu của cô ấy!”
“Kêu tôi quay Văn Phỉ? Không được, tôi là chủ kênh, tôi nói mới tính! Hiện tại tôi bò tường đây!” Nhìn đến nhắn lại trên di động, Mễ Đóa, cũng chính là cô gái đang phát sóng trực tiếp phản bác, sau đó cô lập tức nhìn thấy khung bình luận đột nhiên liên tiếp nổi lên ‘a a a a’.
Mễ Đóa tinh mắt chú ý đến một câu bình luận kêu cô ngẩng đầu lên, theo bản năng ngẩng đầu, Mễ Đóa nhìn thấy cô gái vừa mới làm cho cô kinh diễm vô cùng đã chạy thẳng về phía cô.
Mễ Đóa là người luôn luôn tùy tiện thuận miệng nói lời cợt nhả, không thể hiểu được bỗng nhiên thẹn thùng, cô đột nhiên cúi đầu, đội mắt đối diện với gương mặt càng thêm rõ ràng trên điện thoại.
Ân, thân là một người phát sóng trực tiếp chuyên nghiệp, lúc nào tay cũng đều là ổn như vậy, không tật xấu!
Văn Phỉ vẫn còn đang hoài nghi nhân sinh bên kia rốt cuộc cũng ý thức được chuyện không thích hợp, vội vàng chạy về phía đạo diễn bên kia.
Lưu lại Chu Soái tại chỗ hoàn toàn ngốc, “Tình huống như thế nào?! Đạo diễn chưa kêu ngừng phải không?!”
Cơ hồ ngay khi Trình Thất đột nhiên đứng lên, Vu đạo cũng đã cảm giác được không thích hợp, nhưng mà từ trước đến giờ Trình Thất cho ông ấn tượng thực tốt, cho nên trước tiên Vu đạo cũng không có kêu ngừng, chỉ là cho rằng đây là Trình Thất tự thêm vài động tác diễn vào cảnh lúc quay chụp.
Chính là ngay khi Trình Thất chạy ra khỏi khu mà máy quay có thể chụp đến sau, sắc mặt của Vu đạo liền không tốt, nhíu mày vừa muốn nói gì đó thì đã nhìn thấy nam số hai của đoàn phim cũng không chịu diễn kịch cho tốt mà chạy tới.