Nhẹ nhàng tránh ra một nửa thân mình, khóe miệng Trình Thất mỉm cười, tầm mắt chậm rãi dời hướng về phía sau, thật giống như thật sự có một người, bước chân kiên định từ bên người cô đi ngang qua.
Cho đến khi thân ảnh kia đã đi xa, lúc này Trình Thất mới xoay người trở về, không biết khi nào tay phải rũ tại bên người đã gắt gao nắm lại, có trong chớp mắt đôi mắt hơi rũ xuống ấy hiện lên chút phức tạp, như là hai luồng lốc xoáy giống nhau, mang theo nồng đậm trầm trọng cùng phức tạp.
Bất quá không đến ba giây đồng hồ, ngay khi đau đớn do móng tay đâm thủng lòng bàn tay truyền đến, Trình Thất lại lần nữa khôi phục biểu tình không chút để ý trước đây, khóe miệng cười khẽ nhìn vài giọt máu trong lòng bàn tay của mình, nâng tay trái lên, tay phải nắm nhẹ lại, ngón trỏ của tay trái phất nhẹ qua lòng bàn tay, lại mở lòng bàn tay phải ra, máu trên tay đã sớm không thấy đâu nữa.
Giống như cảm xúc lúc trước ở trong đôi mắt cô vậy, như phù dung sớm nở tối tàn, mọi thứ đều như là ảo giác.
Giây tiếp theo, Trình Thất đứng thẳng thân thể, hai mắt nhìn thẳng về phía đạo diễn, giọng nói lại không giống nhau, rất bình tĩnh, “Đạo diễn, tôi diễn xong rồi.”
“Khụ khụ……” Còn không có phục hồi tinh thần lại từ khi thấy kỹ thuật diễn của Trình Thất, Vu đạo lại lần nữa bị tốc độ thoát vai của Trình Thất dọa tới rồi, ngay sau đó chính là nhiệt tình hoàn toàn bất đồng với phía trước, cười đặc biệt hòa ái, “Cô là người mà lão Trần giới thiệu tới đi? Gọi là gì nha?”
“Trình Thất.” Trình Thất đáp, thật giống như là không phát hiện thái độ trước sau của đạo diễn hoàn toàn bất đồng vậy.
“Đúng đúng, Trình Thất, tên này đẹp, tên đẹp.” Vu đạo có chút nói năng lộn xộn theo bản năng gật đầu, nhưng thực mau liền khôi phục bình thường, đầu tiên là thanh thanh giọng nói, lúc này mới lại lần nữa cầm lấy kịch bản, lật đến một tờ khác rồi đưa cho Trình Thất, “Cô lại thử diễn một chút cảnh này.”
Trình Thất vẫn là không có nói nhiều, gật đầu nhận kịch bản sau đó trực tiếp cúi đầu đọc.
Thế giới trong sách:
“Chị ơi, chị ơi, chị làm sao vậy?”
Nãi thanh nãi khí thanh âm từ bên chân vang lên, Trình Thất cúi đầu, trong ánh mắt hiện lên một tia không đành lòng, lúc trước cô cộng cộng tình với nhân vật nên cô đã biết kế tiếp sẽ phát sinh những gì, chính là cô không có năng lực ngăn cản, đặc biệt là cốt truyện đã được giả thiết sẵn trong kịch bản, cô cũng chỉ có thể bị động mà trải qua cùng với nhân vật.
Quả nhiên, giây tiếp theo liền nghe thấy một tiếng súng vang, theo sau chính là tiếng thét chói tai cùng với đám người vô cùng hoảng loạn, Dương Liễu ( Trình Thất ) kéo túm lấy em trai, chạy ra ngoài theo đám người “Chị ơi, là ba ngô……”
Dương Liễu lập tức che lại miệng của em trai, kinh hoảng mà nhìn một người lẩn trốn đang nhìn về phía chính mình, vào lúc này, cô cùng với em trai đều là quần thể nhỏ yếu, cái loại nhỏ nhue cô với em trai chắc chắn sẽ là mục tiêu đầu tiên của bọn tội phạm.
Tựa hồ không có chút nào do dự, Dương Liễu chạy về phương hướng ít người, cô không biết người kia có đuổi theo hay không nhưng cô chỉ là không muốn quấy rầy đến ba đang đuổi bắt tội phạm cùng với làm tổn thương đến những người đang chạy trốn khác, càng là phải bảo vệ tốt em trai của mình.
……
(Sau này nếu nói về thế giới trong sách, tên của Trình Thất sẽ được thay thế bằng tên của nhân vật mà Trình Thất xuyên qua.)
Hiện trường quay chụp:
Trình Thất buông ‘đứa bé’ đang ôm trong lòng ngực xuống, nhẹ nhàng sờ đầu cậu bé, giọng nói có chút run rẩy cùng cấp bách, “Thụ Thụ, chị với em cùng nhau chơi một trò chơi được không?”
“Thụ Thụ ngoan, chúng ta hiện tại bắt đầu chơi trốn tìm nha, chị đưa điện thoại cho em, em mang tại nghe lên, sau đó em liền ở chỗ này nghe bài ‘ngôi sao nhỏ’ mà em thích nhất được không?, chờ đến khi nào em nghe bài này được 50 lần thì em hãy gọi điện thoại cho mẹ bảo mẹ đến đón em về, biết không?”
Nói xong, Trình Thất nhanh chóng cởϊ áσ khoát của mình ra, che lại cái ghế gập nhỏ trước mặt sau đó nhanh chóng đứng dậy, chạy về phía ngược lại.
Trình Thất mới vừa chạy vài bước, liền nghe được thanh âm Vu đạo kêu ngừng.
Không phải Vu đạo không nghĩ tiếp tục xem đi tiếp, chỉ là hiện tại bọn họ đang ở trong lều, diện tích hữu hạn, lại tiếp tục chạy cũng không có cách nào chạy nha, nói nữa, thông qua hai cảnh diễn thử này cũng đã có thể thấy được rất nhiều điều.
“Đây là kịch bản của cô, kế hoạch quay chụp hôm nay đã làm sắp xếp tốt hết rồi, không có suất diễn nhân vật của cô, bây giờ cô đi cùng với quản lý nhân sự ký hợp đồng trước sau đó lại trở về nghiên cứu kịch bản.”
Vu đạo nói xong sau liền lật xem quay chụp biểu, lúc này mới tiếp tục nói, “Vừa lúc ngày mai có cảnh của Dương Liễu, ngày mai hẵng qua đây đi, tìm cảm giác một chút, có thời gian thì chụp mấy cảnh bị thiếu lúc trước bổ sung một chút .”
“Tốt, cảm ơn đạo diễn.” Trình Thất gật đầu, đôi tay nhận lấy kịch bản, sau đó đi cùng với quản lý nhân sự không biết đã lại đây từ khi nào.
“Có đem theo căn cước sao?” Quản lý nhân sự cầm notebook hỏi.
“Có.” Trình Thất gật đầu.
“Có người đại diện sao?” Quản lý nhân sự thực nhanh liền tìm được một căn phòng trống sau đó liền đẩy cửa tiến vào, tiếp tục hỏi.
“Không có.”
“Được rồi, trước tiên cô nhìn thử phần hợp đồng này, nếu không có nghi hoặc thì tôi liền đi in ra, bây giờ tiện thì đưa căn cước cho tôi trước.”
……
Không đến nửa giờ, Trình Thất đã vô cùng hiệu suất mà cầm mới vừa ra lò hợp đồng còn có quản lý sinh hoạt đưa cho cô bảng biểu đi về nơi ở.
Đầu tiên Trình Thất nhắn tin cho Trần đạo nói cho đối phương biết được chính mình đã ký hợp đồng, cũng nói lời cảm ơn cùng với tỏ vẻ biết ơn, theo sau lại cầm lấy kịch bản.