Mẫn thị một lòng chỉ nghĩ đến chuyện đi bắt ngoại thất đang sinh của Cao Dương, hàn huyên hai câu xong bà muốn rời đi ngay. Quốc Công phu nhân tự mình tiễn ba người ra cửa.
Mới vừa đi ra khỏi phòng khách, bọ họ đυ.ng phải Tống thị cũng đang định rời đi. Tống thị bị nội thị của Tứ hoàng tử ném ra khỏi phòng khách, mất mặt quá độ, cũng không còn mặt mũi ở lại nơi này. Đoán chừng một khoảng thời gian sắp tới bà ta sẽ cáo ốm không ra khỏi cửa.
Vốn là muốn làm cho Giản Nhược Nam mất mặt, không ngờ tới ngược lại làm cho Giản Nhược Nam được hoan nghênh nồng nhiệt. Tống thị đần mặt, trong lòng cực kỳ hụt hẫng.
Mẫn thị còn nói đểu trước mặt nàng ta: “Đều nhờ có Tống tỷ tỷ, nếu không phải nhờ Tống tỷ tỷ mọi người cũng không coi trọng Nam Nam như vậy.”
Tống thị: “......”
Từ khi nào mà Mẫn thị học được nói đểu người khác như vậy? Không phải Mẫn thị là người luôn luôn hiền lương thục đức sao? Ây, rốt cuộc cũng không giả vờ nữa chứ gì!
Mẫn thị nói xong cũng tự thấy kỳ lạ, bà luôn luôn đi thẳng ngồi ngay, vốn không biết nói chuyện trào phúng như vậy. Lời của bà vừa rồi là bởi vì lúc nãy Tống thị nhằm vào Nam Nam.
Nhưng nói như vậy xong bà cảm giác rất sảng khoái, đặc biệt là khi nhìn khuôn mặt xanh mét của Tống thị, trong lòng Mẫn thị vui vẻ như uống mật. Hừ, bắt nạt ai cũng được, không thể bắt nạt Nam Nam.
Đoàn người đi đến cửa thuỳ hoa, Giản Chương đã chờ ở nơi đó.
【Này này, Tống thị nhìn thấy phụ thân ta một cái là đôi mắt phát sáng!】
【Lớn tuổi như vậy còn si mê phụ thân ta, không biết xấu hổ!】
Giản Tích Lộ: Muội muội nói đúng.
Mẫn thị nhìn thoáng qua Tống thị, quả thực biểu cảm của Tống thị rất kỳ lạ.
【Mẫu thân à, người hãy thân thiết với phụ thân con đi, tức chết mụ cóc ghẻ kia!】
Mẫn thị mím môi suy nghĩ một hồi lâu, sắp đi đến gần xe ngựa nàng nảy lên một ý, bỗng nhiên ngã vào trong ngực Giản Chương, “Phu quân, thϊếp thân hơi choáng đầu, phiền phu quân đỡ thϊếp thân được không.”
Giọng điệu mềm nhẹ uyển chuyển, rất có vài phần tình ý miên man ở trong đó. Mẫn thị nói xong thì mặt xấu hổ đến đỏ bừng lên, vội vàng dùng khăn che mặt. Đời này của bà chưa làm qua chuyện gì xấu hổ như vậy. Mặt đỏ lên, thoạt nhìn qua càng thêm vẻ thẹn thùng.
Giản Chương hơi khó hiểu, ngày thường Mẫn thị đoan trang tú lệ, ngay cả chuyện phòng the cũng phải quy củ, rất ít khi làm ra vẻ thẹn thùng như thiếu nữ, hôm nay làm sao vậy? Có điều Mẫn thị như vậy lại có một loại tư vị mới mẻ rất khác.
【Phụ thân, mau ôm mẫu thân con đi!! Ân ái một chút!!】
【Hôn một cái, hôn một cái, hôn một cái!!】
Giản Chương nghe được tiếng lòng tiểu nữ nhi, không chút suy nghĩ đỡ lấy eo Mẫn thị, một tay ôm bà vào trong ngực. Bị Mẫn thị quấn quýt không muốn xa rời, Giản Chương rất hưởng thụ. Ở trước nhiều người phu thê ân ái gì đó quả thật không tốt lắm, tuy rằng không thể thân mật quá nhưng ôm thì vẫn có thể.
【Đúng rồi, cứ như vậy, thật ngọt!!】
【Ngược chết mắt cẩu của Tống thị kia!!】
【Hôm nay phụ thân ta quá đẹp quá ngầu!】
Tống thị: “......”
Mẹ nó, nghe nói bởi vì có Ngụy di nương phá đám nên quan hệ hai người không tốt lắm không phải sao?
Nhìn hai người ân ái, cái mũi Tống thị suýt chút nữa bị tức phồng lên. Bà ta vội vàng lên xe, vì quá hấp tấp nên đầu bị đập vào cửa xe ngựa, còn làm rơi một bên khuyên tai. Giản Nhược Nam ở một bên xem náo nhiệt, vui sướиɠ cười đau cả bụng.
Sau khi lên xe ngựa, Mẫn thị và Giản Chương nhìn nhau, “Tạm thời chưa trở về phủ, Nam Nam muốn đến phố Hòe Thụ mua điểm tâm.”
Giản Chương rùng mình trong lòng, đoán ra được chuyện của Cao Dương có manh mối, “Được rồi, mua điểm tâm xong chúng ta lại đi dạo quanh khu đó.”
Người một nhà ngồi xe ngựa, đi thẳng đến phố Hòe Thụ.
~
Bên kia, Tứ hoàng tử đang ở trong phòng tiếp nhận trị liệu. Sau khi phát hiện đùi có cảm giác, Tứ hoàng tử triệu nội thị tới, nội thị biết y thuật, lập tức giúp Tứ hoàng tử chẩn trị. Ngân châm đâm vào huyệt vị, Đạm Đài Mặc lập tức cảm nhận được một cảm giác tê mỏi đã lâu mới thấy.
!!
Rốt cuộc có cảm giác rồi! Chờ đợi đã lâu, cuối cùng cũng chờ được đến ngày này.