Ăn Dưa Lớn! Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Nghe Tiếng Lòng

Chương 34: Không ăn được hết nỗi khổ gả chồng

Yến tiệc của Bình Quốc Công phủ vốn là biến tướng đại hội xem mắt, các vị phu nhân quan gia mang theo nhi tử, nhi nữ nhà mình đến để mọi người cùng xem xem. Chính là xem mắt dưới chiêu bài thỉnh an, nếu vừa ý sẽ lén lút qua lại sau.

Giản Nhược Nam thật vất vả mới chen ra khỏi đám người bệnh, lại bị Mẫn thị lôi kéo thỉnh an các vị phu nhân.

Giản Nhược Nam nhỏ giọng nói thầm với Giản Tích Lộ, “Mẫu thân đang làm gì vậy tỷ tỷ?”

Giản Tích Lộ kéo muội muội qua một bên, nhỏ giọng thì thầm với nàng: “Mẫu thân đang giúp muội xem mắt.”

Giản Nhược Nam: !!

“Ta mới mười tuổi, đã phải gả chồng rồi sao?”

“Chỉ là nhìn trước, nếu có tốt cũng không vội vàng định ra chung thân. Từ từ chọn, chọn được người thật sự vừa ý rồi chuẩn bị của hồi môn cũng phải mất nhiều năm, miễn cho đến lúc đó luống cuống tay chân.” Giản Tích Lộ cười nói giải thích cho muội muội: “Muội đừng sợ, mẫu thân sẽ chọn lấy mấy vị công tử, trước đó cho muội đi nhìn xem, sau khi muội vừa lòng mới đồng ý.”

Cảm xúc Giản Nhược Nam lập tức thấp xuống, cảm giác đậu phộng trong miệng cũng không còn thơm ngon nữa.

“Tỷ tỷ, muội có thể không gả hay không?”

“Nào có chuyện nữ nhi không gả chồng?” Giản Tích Lộ cười trêu ghẹo nói: “Muội muội đang thẹn thùng à?”

Trước kia, khi bị xem mắt Giản Tích Lộ cũng vô cùng thẹn thùng, nói vậy muội muội cũng giống như nàng khi nhỏ. Tiếp xúc nhiều thì sẽ tốt thôi.

【Ta không thẹn thùng, ta là không ăn được hết nỗi khổ sau khi gả chồng!】

Giản Tích Lộ: ?? Gả chồng có cái gì mà nỗi khổ cơ? Muội muội được Chu di nương nuôi lớn, chẳng lẽ bị Chu di nương ảnh hưởng.

“Muội muội đừng lo lắng, người mẫu thân chọn chắc chắn là những nhà tốt, sẽ không để muội phải làm thϊếp người ta.”

【Ta chính là không ăn được hết nỗi khổ làm đương gia chủ mẫu!】

Giản Nhược Nam càng buồn hơn.

Còn Giản Tích Lộ lại càng ngốc? Đương gia chủ mẫu thì có nỗi khổ gì?

【Làm chủ mẫu càng khổ, không chỉ phải quản lý gia đình, còn phải quản lí tiểu thϊếp, quản lý hài tử do tiểu thϊếp sinh ra, mỗi ngày thức khuya dậy sớm hầu hạ phụ mẫu. Biết đâu phu quân còn là bọ rùa... vui vẻ ở bên giàn dưa leo, lúc đó ta sợ là mình sẽ rút đao mất!】

Giản Tích Lộ: “......”

Bọ rùa với giàn dưa leo là cái gì? Vì sao bọ rùa và giàn dưa leo lại ở bên nhau?

【Ta cũng không muốn sinh tiểu hài tử, ở triều đại này sinh tiểu hài tử quả thực là muốn mạng người! Không có thuốc tê, không thể sinh mổ, xảy ra bất trắc liền một xác hai mạng, còn có áp lực bị bắt buộc phải sinh nhi tử!】

【Có thể cạo đầu ra cửa làm ni cô hay không?】

【Cũng không biết ở nơi này có Cam Lộ Tự không...... Ây, không được, làm ni cô không thể ăn thịt, còn phải chăm chỉ làm việc, ta cũng không ăn được hết nỗi khổ không thể ăn thịt!】

【Đúng rồi, để mẫu thân chọn cho ta người nào mà chưa kịp gả qua đã qua đời!】

【Sau khi ta gả qua đó sẽ thủ tiết, nhà phu quân thấy ta thủ tiết chắc chắn sẽ đối xử tử tế với ta. Thế là ta sẽ có thể tiếp tục nằm yên hưởng thụ!!!】

【Nam Nam, ngươi thật là một đứa trẻ lanh lợi!】

Giản Nhược Nam: 【Thống, mau cho ta xem, những công tử ca ca bên trong ai có gia cảnh không tồi lại còn đoản mệnh?!】

Giản Tích Lộ: “......”

Ý tưởng của muội muội thật... kỳ lạ.

Thuốc tê là cái gì? Sinh mổ lại là cái gì nữa? Nghe ý tứ, hình như là khi sinh hài tử thì mở bụng ra... Đây là được thần y dạy cho sao? Còn có suy nghĩ làm chủ mẫu rất khổ, tuy rằng vừa nghe có hơi hoang đường nhưng là cẩn thận cân nhắc một lượt hình như cũng có đạo lý.

Giản Tích Lộ từ nhỏ đã đi theo mẫu thân học quản gia, nhìn mẫu thân hiếu kính phụ mẫu, đối xử tử tế với tiểu thúc, chăm sóc con cái, còn phải chăm sóc những oanh oanh yến yến hậu viện của phụ thân, quả thật quá mệt. Nhưng hình như tất cả mọi người đều phải làm như vậy. Còn suy nghĩ gả cho quỷ đoản mệnh, hình như tương tự cũng có một chút đạo lý......

Mẫn thị đang tám chuyện phiếm cùng các phu nhân quan gia, nghe được tiếng lòng Nam Nam, suýt chút nữa thì bị sặc nước trà. Bà dừng tám chuyện phiếm lại, lập tức đi đến bên cạnh hai nữ nhi. Nếu bà còn đến muộn, sợ rằng đại nữ nhi cũng sắp bị dạy hư!