Nửa canh giờ qua đi rất nhanh, chứng đau đầu của Vương phu nhân dần dần giảm bớt. Lát sau, một chút cảm giác đau cũng không còn. Vương phu nhân kích động đến mức đứng lên nhảy tại chỗ hai lần, đầu bà không đau chút nào.
Phải biết rằng, trước kia chỉ cần bắt đầu đau thì phải đau mất vài ngày. Thời điểm đau dữ dội nhất, trong óc tựa như bị tắc hai cục đá, khó chịu vô cùng, đau đến mức nôn mửa cũng là chuyện thường. Chỉ cần vừa đứng lên, cục đá trong óc liền bắt đầu đánh tới đánh lui, tròng mắt cũng giống như bị cái gì đó ngăn chặn, cực kỳ cực kỳ khó chịu.
Thuốc của Thái Y Viện cũng chỉ có thể giúp giảm bớt, không thể trị tận gốc. Vậy mà thuốc này vừa mới nuốt xuống xong không đến nửa canh giờ mà tình trạng bệnh đã bắt đầu giảm bớt.
Vừa đến nửa canh giờ, tình trạng đau đầu hoàn toàn biến mất. Vương phu nhân cảm thấy thân nhẹ như chim yến, trước đây chưa từng có cảm giác tinh thần thoải mái như vậy.
“Ngũ tiểu thư là thần y đó nha!” Vương phu nhân nhìn Giản Nhược Nam, trong ánh mắt tràn ngập sự cảm kích.
Vương phu nhân chưa từng uống Ibuprofen, cho nên hiệu quả trị liệu càng nhanh. Thuốc đã phát huy tác dụng nhưng lại không biết nguyên nhân đau đầu của nàng là gì, muốn trị tận gốc còn phải tìm được nguyên nhân bệnh.
Giản Nhược Nam khiêm tốn nói: “Chỉ là giảm bớt thôi, lần sau vẫn sẽ đau. Thuốc này của ta trị ngọn không trị gốc, ta để lại hai viên lần sau phu nhân đau hãy dùng.”
Vương phu nhân cảm động đến rơi nước mắt, nói: “Có thể giảm bớt đã rất tốt rồi. Nam Nam, chỗ của ngươi còn nhiều không, liệu có thể bán thêm cho ta một ít hay không? Ta biết đây là bí phương của ngươi, ta ra gấp ba, không, ta ra giá gấp năm.”
Vương phu nhân lôi kéo Giản Nhược Nam, một hai phải trả giá cao để mua thuốc. Các phu nhân khác trong nhà cũng có người bị bệnh đau đầu, cũng muốn mua mấy viên.
Mấy phu nhân cùng thương lượng, giúp nàng định xong cả giá, mười lượng bạc một viên vẫn còn cảm thấy đã chiếm lợi từ nàng rồi. Phải biết rằng ở triều đại này, gia đình bình thường chi tiêu một năm cũng chỉ cùng lắm là ba, bốn lượng bạc.
Giản Nhược Nam: ??!!
Kiếm bạc dễ dàng như vậy sao? Nếu như kiếm thêm nhiều điểm tích lũy để rút thưởng thì nàng không chỉ có thể bán thuốc mà còn có thể bán các đồ vật khác. Chẳng phải là nàng sẽ kiếm rất nhiều bạc à!!!
【Bạc tới, bạc từ bốn phương tám hướng tới, che trời lấp đất tới, đông tây nam bắc tới, bạc tới trong lòng ngực ta!!】
【Tổ tông phù hộ!!】
Mẫn thị: “......”
Giản Nhược Nam nghĩ nghĩ, “Ta trở về hỏi gia sư một chút xem liệu rằng thuốc này có thể bán hay không? Hỏi rõ ràng rồi ta lại cho người nói cho các phu nhân.”
Vương phu nhân nắm tay Giản Nhược Nam, nhìn nàng còn vừa ý hơn khuê nữ trong nhà, “Ngươi không cần vội, hỏi rõ ràng là tốt nhất, phu nhân tuyệt đối sẽ không chiếm lời để ngươi thiệt thòi.”
“Ngũ tiểu thư y thuật cao siêu!! Hậu nhân của thần y!!”
“Ngũ tiểu thư, có thể cũng giúp ta nhìn một cái hay không? Gần đây luôn cảm thấy tê chân......”
Mọi người vây quanh Giản Nhược Nam, khen nàng rất nhiều. Đặc biệt là Vương phu nhân, sau khi đau đầu giảm bớt cảm giác toàn bộ thế giới trở nên vừa xinh đẹp vừa tươi mới.
Tên tuổi thần y Giản Nhược Nam lập tức truyền đi. Không quá ba ngày, toàn bộ Kinh Thành đều biết Ngũ tiểu thư nhà Tấn Dương Hầu phủ hiền lương thục đức, tinh thông y thuật, có thể nói là ưu tú trong các khuê nữ. Đến lúc đó ngạch cửa Tấn Dương Hầu phủ sẽ bị bà mối dẫm sụp.
“Ngũ tiểu thư xinh đẹp như vậy, chưa có nhà nào ngỏ ý sao?” Một nhà hảo nữ bách gia cầu, lập tức có người lôi kéo Mẫn thị dò hỏi.
Mẫn thị vốn dĩ còn lo lắng sau khi thân thế Nam Nam bị người ta phát hiện khó mà nói chuyện nghị thân. Nhưng với tình huống hiện giờ xem ra Nam Nam nhất định sẽ gả được vào một nhà tốt. Tâm trạng Mẫn thị rất tốt, cùng các vị phu nhân quan gia thân thiết nói về các hậu sinh vãn bối ưu tú trong nhà.