Tống thị vừa nói chuyện, đồng thời cùng lúc đưa Vương phu nhân theo lại đây. Vương phu nhân rõ ràng có vẻ khó chịu, dễ dàng nhìn thấy được bằng mắt thường. Nha hoàn đang dùng tay giúp bà ấy xoa huyệt Thái Dương.
“Không biết sư phụ của Nam Nam là người nào, được học loại y thuật gì?”
Vương phu nhân bị đau đầu đã lâu. Phu quân bà là Kiến Uy đại tướng quân, nam đinh trong nhà đều phòng thủ biên quan, Vương phu nhân là nữ quyến ở lại Kinh Thành vẫn luôn được viện phán của Thái Y Viện giúp đỡ chẩn bệnh.
Ngần ấy năm qua đi, đau đầu chẳng những không giảm bớt mà ngược lại càng nghiêm trọng. Mỗi lần đau lên thì buổi tối khó ngủ, khi đau dữ dội còn bị nôn mửa, đau mất vài ngày không thể ăn ngủ, nghỉ ngơi tốt được.
Ngay cả viện phán của Thái Y Viện cũng không thể trị hết bệnh, cho nên Vương phu nhân cũng không định gửi gắm hy vọng gì trên người một tiểu cô nương mới vừa tròn mười tuổi, chỉ là không tiện đánh vào mặt mũi Tống thị mà thôi.
Bà đang bị đau đầu cho nên bây giờ cũng không cảm thấy thoải mái gì, chỉ hỏi chuyện cho có lệ: “Bình thường ngươi đọc y thư gì?”
Giản Nhược Nam trả lời cũng cho có lệ: “Dạo gần đây Nam Nam đang xem 《Hoa Đà bất truyền bí phương》, 《Trương Trọng Cảnh y án》.”
Vương phu nhân: !!
Tống thị: ??
Hai cuốn y thư này là Giản Nhược Nam thuận miệng bịa ra, không ngờ sau khi Vương phu nhân nghe được thì bị khϊếp sợ đến mức mở to hai mắt.
Hoa Đà là thần y, nghe nói Hoa Đà có viết 《Thanh Nang Thư》 nhưng lại không lưu truyền tới ngày nay, 《Hoa Đà bất truyền bí phương》 này nếu thật là Hoa Đà viết ra, thì độ trân quý ngang với quốc bảo.
Trương Trọng Cảnh được người đời sau tôn xưng là y thánh, lại chỉ để lại một cuốn 《Bệnh thương hàn tạp bệnh luận》 (Chuyên luận về bệnh sốt và các bệnh khác) được lưu truyền tới nay. Nếu hai cuốn y thư này được biết đến rộng rãi, nó có thể ảnh hưởng sâu sắc đến y thuật đương thời.
“Sư phụ của ngươi là người phương nào?” Vương phu nhân có chút kích động, vội hỏi.
Giản Nhược Nam cười thẹn thùng: “Xin lỗi phu nhân, gia sư không cho nhiều chuyện.”
Vương phu nhân: !!
Mẫn thị: !!!!
Chẳng lẽ là thần y bất xuất thế?
【Thực ra là lười bịa.】
Mẫn thị: “......”
Vương phu nhân vốn chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ vậy mà lại hỏi ra thứ khó lường như vậy. Sau đó, bà lôi kéo nàng muốn nàng giúp chẩn bệnh. Giản Nhược Nam biết Vương phu nhân là tướng quân phu nhân, phu quân bà ở biên quan bảo vệ quốc gia, có thể nói là rường cột nước nhà cho nên nàng cũng muốn giúp một tay trị bệnh cho phu nhân.
Đúng lúc nàng mới rút được một hộp Ibuprofen, dứt khoát lấy ra một viên vậy. Một viên thuốc màu đỏ bao con nhộng, ở đây chưa có ai từng thấy qua.
*Ibuprofen là thuốc thuộc nhóm kháng viêm không steroid (NSAID), thường được sử dụng trong điều trị các cơn đau, giảm đau do một số bệnh gây ra. Nguồn: medtalec.vn
Vương phu nhân: “Đây là loại thuốc gì vậy?”
Giản Nhược Nam: “Là bí phương bất truyền của thần y lão sư. Khi bị đau phu nhân hãy ăn nó, nửa canh giờ sau là có thể giảm bớt.”
Mẫn thị: ?!
Không phải nói là lười bịa sao? Thật sự có thuốc?!
Giản Tích Lộ cũng mở to hai mắt nhìn. Vị muội muội này của nàng quá thần bí!
Tống thị càng vô cùng nghi ngờ. Viện phán Thái Y Viện khám bệnh rồi cả bắt mạch rồi viết phương thuốc, kê đơn, sắc thuốc,... Tiểu nữ oa này chỉ hỏi hai câu, phương thuốc cũng không viết mà ngay lập tức có thể lấy thuốc ra.
Một viên thuốc nhỏ như vậy, thật sự có thể trị liệu bệnh lâu năm sao? Không phải bọn bịp bợm giang hồ đó chứ?
Không chỉ có Tống thị, các phu nhân trong phòng khách đều bị kinh động. Có người khuyên Vương phu nhân đừng ăn, lỡ như ăn vào rồi xảy ra vấn đề gì thì làm sao bây giờ! Có người khuyên Vương phu nhân thử một lần, một viên thuốc nhỏ như vậy cho dù ăn vào cũng không thể xảy ra vấn đề gì quá lớn.
Tranh luận ở phòng khách thậm chí kinh động cả Quốc Công gia và Tứ hoàng tử.