Ăn Dưa Lớn! Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Nghe Tiếng Lòng

Chương 27: Cá mặn

Giản Nhược Nam chỉ là lười chứ không phải ngốc. Đừng nói mỗi ngày chịu lãi 3 điểm tích lũy, cho dù mỗi ngày mất 100 điểm thì Giản "cá mặn" Nhược Nam cũng không hoảng hốt. Để làm cá mặn thành công, quan trọng nhất là tâm đủ tĩnh lặng, chủ nợ có đòi nhiều cũng không lo lắng.

Điểm tích lũy này nợ thì nợ thôi, cùng lắm thì tiếp tục dùng giấy đi xí thô ráp. Thủ tục cơ bản của cá mặn: Trừ phi đao kề trên cổ, nếu không sẽ không dễ dàng xoay người.

Dù sao cũng đã nợ nhiều như vậy, hay là lại chơi thêm mấy lượt. Hệ thống rất phế vật, nợ mười vạn tám vạn điểm cũng đâu có sao. Trước tiên cứ lấy được vật phẩm tới tay lại nói.

Hệ thống: 【...... Ký chủ, ngươi đừng quá đáng. Hai ta tâm liền tâm, ta có thể biết được suy nghĩ của ngươi.】

Giản Nhược Nam: 【Biết thì đã sao, hừm, ta cứ không trả đó!】

Hệ thống: 【......】

【Đinh ——】

【Chưa trả xong điểm tích lũy đang nợ, trung tâm tích điểm không thể mở ra!】

Nam Nam hít một hơi: Rác rưởi!

Ở phòng khách ngoại trừ Mẫn thị và Giản Nhược Nam, còn ngồi không ít phu nhân và tiểu thư. Mẫn thị thấy nàng ở một góc phát ngốc liền kéo nàng qua giới thiệu cho các phu nhân quan gia đang ngồi.

“Đây là Ngũ tiểu thư trong phủ tên Nhược Nam. Nhược Nam khi còn nhỏ thân thể không tốt, Trừng Duyên đại sư kiến nghị đưa đến phương nam cho nên nó được đưa đến nhà của cô mẫu Giang Tô......”

Giang Chiết là vùng đất lành, văn sĩ giai nhân rất nhiều. Được đưa đến Giang Nam, cho người ta một loại cảm giác Giản Nhược Nam được người nhà coi trọng, bị đưa đi là thật sự do bất đắc dĩ.

Đám phu nhân quan gia này lòng dạ hẹp hòi, Mẫn thị sợ Nam Nam bị người ta khinh thường. Nàng ôm Giản Nhược Nam vào trong ngực vô cùng thân mật, để cho người khác biết Giản Nhược Nam là nữ nhi được Mẫn thị đặt ở trong lòng bàn tay cưng chiều.

Các phu nhân có quan hệ tốt với Mẫn thị tặng không ít lễ vật gặp mặt quý hiếm, lôi kéo Giản Nhược Nam hỏi: “Mấy năm nay đọc những thi thư gì, học được tài nghệ gì?”

Tiểu thư nhà quan sẽ mời thầy về nhà dạy học. Theo nữ tứ thư là phải học chữ, học thêu thùa, cầm kỳ thư họa cho dù không tinh thông thì cũng phải biết.

Giản Tích Lộ cầm nghệ cao siêu, thường xuyên biểu diễn trước các quý nữ và phu nhân quan gia. Nàng còn tập được một tay chữ nhỏ xinh đẹp như hoa, Mẫn thị thường xuyên kêu nàng giúp đỡ viết bái thϊếp ngắm hoa.

Giản Tích Lộ là đích trưởng tỷ Hầu phủ, đoan trang hào phóng, tài danh truyền xa. Khi nàng mới vừa cập kê, nói là bà mối đạp vỡ ngạch cửa cũng không quá. Có đích trưởng tỷ ưu tú như vậy, nói vậy thân muội muội này hẳn là cũng không kém.

Tất cả các phu nhân trong phòng khách đều nhìn về phía Giản Nhược Nam. Giản Nhược Nam có chút cạn lời, không thể tưởng được ở cổ đại cũng khó có thể chạy thoát được vận mệnh bị trưởng bối yêu cầu biểu diễn tài nghệ ở trước mặt bạn bè thân thích.

Giản Nhược Nam thì ngoại trừ chuyện ông chủ của xưởng da Giang Nam phải đóng cửa rồi đưa theo muội muội của thê tử chạy trốn, những thứ khác đều không biết. Nàng vừa dốc sức đóng vai một tiểu cô nương thẹn thùng, vừa nghĩ xem làm thế nào để thoái thác.

Bỗng nhiên, một giọng nữ chọc ngoáy vang lên: “Đúng rồi, nghe nói tài nữ Giang Nam rất có tài, so với những tiểu thư trong kinh thành như chúng ta mà nói chỉ có hơn chứ không kém. Nói vậy cho dù Ngũ tiểu thư chỉ học được ít da lông cũng đủ cho chúng ta mở rộng tầm mắt.”

Người nói chuyện là một nữ nhân trung niên, vị phu nhân này ngồi giữa ở một nhóm phu nhân quan gia mặc vàng đeo bạc, có vẻ như không giống người thường. Bà ta mặc một chiếc váy dài tố cẩm đơn giản, trên đầu cắm một chiếc trâm bạc, trên tai đeo một đôi bông tai bạc Đinh Hương kiểu dáng đơn giản.

Tuy rằng trang điểm đơn giản, nhưng phu nhân quan gia xung quanh lại không khinh thường, thậm chí còn ẩn ẩn nịnh bà ta. Từ vị trí ngồi là có thể nhìn ra Quốc Công phu nhân cũng kiêng nể bà ta không ít.

Phụ nhân trung niên này chỉ nói một câu đơn giản xong, lập tức kéo không ít thù địch cho Giản Nhược Nam. Vẻ mặt Giản Nhược Nam ngơ ngác, sao ánh mắt những người này nhìn nàng lại sắc bén như vậy?

Nàng lập tức gọi hệ thống báo dưa. Hóa ra, năm ngoái Hoàng Đế mới có được một mỹ nhân, mỹ nhân này đến từ Giang Nam, giọng nói từ nhà nông mềm mại dịu dàng, xinh đẹp bội phần. Mới vừa tiến cung không bao lâu đã nhảy mấy cấp, được phong làm Nghi tần.

Gần đây lại nghe nói Nghi tần hoài long thai, nói vậy không qua bao lâu nữa là có thể vững vàng ngồi lên phi vị. Nghi tần có được long sủng, tất nhiên không thiếu người đi theo nịnh hót thổi phồng.

Quý nữ trong kinh với tài nữ Giang Nam vốn là mỗi người mỗi vẻ! Vấn đề là ngươi thổi thì cứ thổi đi, làm sao phải hạ thấp người khác làm gì? Không ít người ngốc nghếch vì thổi phồng Nghi tần mà bỡn cợt cho rằng quý nữ trong kinh không đáng một đồng.

Một câu của phu nhân kia liền dán lên Giản Nhược Nam mấy chữ “tài nữ Giang Nam”, tất nhiên sẽ khiến cho quần chúng xúc động phẫn nộ. Mọi người đều chờ soi mói nàng.

Giản Nhược Nam ăn dưa từ hệ thống xong, vội nói: “Tuy rằng ta lớn lên ở Giang Nam, nhưng tiên sinh trong nhà đều là mời từ trong kinh. Các vị phu nhân nghe khẩu âm của ta là biết, giọng Giang Nam ta còn không biết nói.”

Ồ hóa ra là người một nhà, ánh mắt mọi người lập tức trở nên thân thiện hơn. Nhờ vậy, lúc hỏi chuyện cũng trở nên hòa hoãn hơn chút.

“Vậy tiểu thư biết tài nghệ gì?”

Giản Nhược Nam nhất thời khó trả lời, nếu nói cái gì cũng không biết thì chẳng phải là khiến quý nữ kinh thành mất mặt hay sao?