Cái thai này của Ngụy thị mới hoài chưa được bao lâu, mới vừa được một tháng nàng ta đã có cảm giác đau ở bụng dưới rồi ra máu.
Đến tháng thứ hai thì không ra máu nữa, nàng tưởng rằng thai đã ổn định nào ngờ đại phu lại nói thai nhi đã chết ở trong bụng, cần phải mau chóng đẩy thai ra ngoài. Khó khăn lắm mới hoài thai, làm sao nói không có là không có được?
Ngụy thị nghĩ trăm lần cũng không ra, nói không chừng là ly trà hoa cúc tháng trước nàng uống ở chỗ Mẫn thị có vấn đề. Ngụy thị càng nghĩ càng thấy không đúng, càng cảm thấy việc này Mẫn thị không tránh được liên quan.
Không phải muốn cho ta sảy thai sao? Ta liền sảy trong viện của ngươi!
Ngụy thị nói xong, chờ Mẫn thị tức giận nhưng mà đợi nửa ngày lại thấy Mẫn thị vẫn giữ sắc mặt bình thản như cũ. Chỉ là hình như khóe miệng bà hơi nhếch lên nhưng không quá rõ ràng, cũng không biết có bị làm cho tức giận hay không.
Bên này, Giản Nhược Nam cũng đang đánh giá Ngụy thị.
【Wow, hay cho một ả trà xanh!】
【Trông cũng chẳng ra gì?】
【Không phải nói Ngụy thị nhận hết sủng ái sao? Ta còn tưởng rằng xinh đẹp thoát tục lắm kia!】
【Dung mạo này?!】
【Còn không bằng một phần ngàn của mẫu thân ta!!】
【Mẫu thân ta thanh cao nhã nhặn, rộng lượng, đoan trang, xinh đẹp, phụ thân ta bị mù sao? Mẫu thân mỹ lệ như vậy không sủng ái, đi sủng ái một ả trà xanh?!】
Mẫn thị: “......”
Ngụy thị thấy Mẫn thị nửa ngày không phản ứng, “Thình thịch” một tiếng quỳ xuống đất.
“Tỷ tỷ, muội muội tự biết mình đã phạm sai lầm, cam nguyện bị phạt.”
【Này, đây là gia đấu sao? Gia đấu đã bắt đầu rồi sao?】
【Thoạt nhìn không quá cao cấp ha.】
Giản Nhược Nam nâng chung trà lên, ngưng thần nín thở chú ý nhất cử nhất động của Ngụy thị và Mẫn thị.
【Lần đầu tiên đích thân tới hiện trường ăn dưa, hu hu hu, thật là kích động!!】
Hệ thống: 【 Nam Nam, thu lại cái khoé miệng vui mừng kia của ngươi chút đi, ngươi là tiểu cô nương nhút nhát đó.】
Suýt chút nữa quên mất khi nàng ở trước mặt Mẫn thị vẫn luôn duy trì hình tượng tiểu bạch hoa nhút nhát vô hại. Giản Nhược Nam lập tức ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt trong suốt ngu xuẩn.
Mẫn thị: “......” Đã muộn rồi!
Cũng may ngày thường Mẫn thị tu dưỡng không tồi, không bị tiếng lòng Giản Nhược Nam làm nhiễu tâm trí.
“Mời muội muội trở về đi, chỉ là một con thú nuôi mà thôi.”
Mẫn thị nói xong, lập tức có ma ma tiến đến nâng Ngụy thị lên.
“Tiễn khách!”
Hai ma ma thô bạo, mỗi người một bên tiễn Ngụy thị đi, đưa nàng ra khỏi Tây Hà Uyển.
“Hôm nay phu nhân muốn ra ngoài, Ngụy di nương đừng đến nữa, hãy cứ ở trong viện của mình đợi đi!”
Nói xong, "phanh" một tiếng đóng cửa lớn lại, giống như tránh ôn dịch.
Ngụy thị: “......”
Sau khi Ngụy thị bị đưa ra ngoài, đích trưởng tỷ Giản Tích Lộ tới.
“Mẫu thân, không phải người định đến Quốc Công phủ dự tiệc sao, sao người đã trở lại rồi?”
Giản Tích Lộ có năm phần giống với Mẫn thị, nàng mặc váy lụa nhạt màu, ngũ quan đoan chính tạo nên dung nhan tuyệt đẹp. Nàng hoàn toàn di truyền khí chất từ Mẫn thị, vừa xinh đẹp vừa tao nhã, đoan trang.
Giản Tích Lộ nhìn Giản Nhược Nam, thấy nàng mặc váy áo trước đây của mình thì tò mò đánh giá trong một cái chớp mắt, sau đó rời tầm mắt ngay lập tức.
“Mẫu thân, vị muội muội này thật quen mặt.”
Mẫn thị giới thiệu hai tỷ muội với nhau, chỉ là che giấu thân phận thật của Giản Nhược Nam. Giản Nhược Nam nhìn tỷ tỷ, ánh mắt không dấu được sự nhộn nhạo.
【Này..., đây là thân tỷ của ta sao?】
【Thật là quá xinh đẹp đi!!!】
【Mỹ nữ tỷ tỷ đến đây đến đây!!】
【Tỷ tỷ đẹp chết ta!!】
Giản Tích Lộ sửng sốt, muội muội này thật là thú vị! Nàng đang chuẩn bị nói chuyện lại thấy Giản Nhược Nam không hề mở miệng, chẳng lẽ lời nói vừa rồi là tiếng lòng? Nhưng mà hình như mẫu thân và nha hoàn xung quanh không nghe thấy.
Giản Tích Lộ kinh ngạc ── nàng nghe được tiếng lòng của Giản Nhược Nam?!
Giản Tích Lộ nhìn mẫu thân, thấy thần sắc trên mặt mẫu thân không có biến đổi gì. Chẳng lẽ chỉ có nàng nghe thấy?!
Gần đây Giản Tích Lộ có xem thoại bản về quỷ hồn. Tuy rằng nàng hơi sợ hãi nhưng thấy Giản Nhược Nam có khuôn mặt vô cùng giống với mẫu thân, cảm giác thân thiết chiến thắng nỗi sợ, bình tĩnh ngồi xuống một bên.
Mẫn thị đang âm thầm quan sát biểu cảm của đại nữ nhi, thấy đại nữ nhi không có thay đổi gì thì cho rằng hẳn là nàng ấy không nghe được tiếng lòng tiểu nữ nhi.
Không nghe được cũng tốt, phiền não cứ để một mình bà gánh vác đi. Nếu Giản Tích Lộ đã đến, Nhược Nam cũng đã ăn no, vậy hẳn sẽ lộ ra một ít chuyện về Tích Lộ. Quả nhiên, nội tâm Giản Nhược Nam lại bắt đầu sinh động lên.