Nương Nương Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 3

Hơn mười năm qua, Lương Phi và muội muội chưa từng gặp lại nhau. Đối với muội muội mà nói, bọn họ đã vứt bỏ nàng suốt ngần ấy năm. Nếu muội muội không oán hận bọn họ đã là may mắn lắm rồi, làm sao có thể thân thiết được?

Ánh mắt của Lương Phi dừng trên khuôn mặt Thai Am Yểu. Chỉ với một cái liếc mắt, nàng ấy liền có suy nghĩ giống với Phù Tuyết.

Có lẽ một chút kỳ vọng thầm kín của nàng ấy sẽ phải tiêu tan.

Với nhan sắc diễm lệ của Nhị muội, người nhà sao nỡ không đưa nàng tiến cung?

Lương Phi nghĩ đến Hoàng thượng, cõi lòng đau đớn khôn nguôi. Từ lúc vào cung đến nay, nàng ấy hưởng thụ vô vàn sủng ái, chưa từng trải nghiệm sự bạc bẽo nơi hoàng thất. Hiện tại sảy thai, Hoàng thượng thà bồi thường thay vì giải thích rõ ràng, điều đó khiến trái tim nàng ấy vỡ vụn thành trăm mảnh.

Cũng chính vì thế, nàng ấy mới không chấp nhận để người trong phủ đưa thêm người vào cung.

Hậu cung chính là đầm rồng hang hổ, Thai gia có một nữ nhi bị kẹt ở đây là đủ rồi, cần gì phải hy sinh những người còn lại?

Nghĩ đến đây, Lương Phi ho sặc sụa một hồi rồi nói với Thai Am Yểu:

"Trong cung có rất nhiều thứ mới lạ đặc sắc, ta sẽ kêu Phù Tuyết dẫn muội ra ngoài đi dạo, tránh cho mùi bệnh trong điện lây cho muội."

Nhị muội của nàng ấy yếu ớt, bệnh tật liên miên. Thuở nhỏ, chỉ cần gió thổi cũng khiến muội ấy ốm đau một trận, Lương Phi không dám để nàng đợi lâu. Tuy nhiên, dù nàng ấy cố nói giảm nói tránh, Thai Am Yểu vẫn hiểu ý của tỷ tỷ. Nàng không từ chối, yên lặng cúi đầu rồi xoay người, lui ra cùng Phù Tuyết.

Trước khi đi, nàng khẽ nghiêng đầu lướt nhìn Thai phu nhân.

Thai Am Yểu hiểu rõ, Lương Phi bảo nàng ra ngoài không chỉ vì lo cho sức khỏe của nàng mà chủ yếu là vì muốn nói chuyện riêng với Thai phu nhân.

Phù Tuyết bắt gặp ánh mắt Thai Am Yểu, nàng ấy ngượng ngùng giải thích thay nương nương:

"Nương nương lo cho sức khỏe của Nhị cô nương, không phải cố ý tránh mặt Nhị cô nương đâu."

Thai Am Yểu không nói mình tin hay không, nhẹ gật đầu:

"Ta biết."

Nàng còn chưa ra khỏi nội điện đã nghe được tiếng tranh cãi phát ra từ bên trong. Thai Am Yểu lập tức dừng bước, có đôi chút bối rối, nàng quay đầu nhìn thử. Sau khi nghe rõ mẫu thân và tỷ tỷ đang tranh cãi vì chuyện của mình, Thai Am Yểu căng thẳng, đôi môi mím chặt.

Phù Tuyết vội dẫn nàng ra khỏi chính điện. Cửa điện vừa đóng, tiếng trang cãi bên trong cũng bị ngăn lại.

Nhưng Thai Am Yểu vẫn chưa hết căng thẳng, dáng vẻ vô cùng gượng gạo. Phù Tuyết nhìn thấy nhưng không biết nên khuyên nàng thế nào.

Thai Am Yểu không cần an ủi, nàng chỉ hơi ngạc nhiên mà thôi.

Toàn bộ người trong phủ đều muốn nàng tranh sủng thay tỷ tỷ. Mặc dù không nói rõ nhưng bọn họ đều ẩn ý muốn nàng tiến cung, cố gắng sinh hoàng tự rồi giao cho tỷ tỷ nuôi dưỡng. Thế nhưng, hóa ra người trong phủ và Lương Phi lại có suy nghĩ khác nhau sao?

Thai Am Yểu khá rối rắm.

Thân thể Lương Phi có vấn đề, thông qua phản ứng của Hoàng thượng trước chuyện tỷ tỷ sảy thai cũng có thể biết được thái độ của người nọ. Vì vậy, việc Thai gia chọn người tiến cung tranh sủng thay nàng ấy là một chuyện có lợi chứ không hề có hại.

Tại sao lại không đồng ý?

Đột nhiên, Thai Am Yểu liếc nhìn Phù Tuyết, nhớ tới việc Phù Tuyết nhắc nhở mình lúc đi đường khi nãy và cả thiện ý mà Lương Phi vô thức bộc lộ.

Nàng chợt thấy buồn cười, khóe môi giật giật.

Hóa ra trưởng tỷ của nàng là một người thật sự lương thiện?

Trong một góc nhỏ không ai chú ý, biểu cảm trong mắt Thai Am Yểu hiện vẻ u ám. Nàng điềm nhiên ngẫm nghĩ, Thai gia dạy dỗ trưởng tỷ tốt thật đấy!

Lương thiện, dịu dàng. Hoàn toàn khác nàng.

Trong cung Tốc Hòa có một cây quế hoa, hiện vẫn chưa nở hoa, chỉ có tác dụng tỏa bóng mát. Dưới gốc cây có bàn ghế đá, Phù Tuyết dẫn Thai Am Yểu đến dưới bóng cây, sai cung nhân bưng trà và điểm tâm tới, nhẹ giọng giới thiệu:

"Đây là trà Bích Loa Xuân mới được tiến cống nhân dịp năm mới. Sau khi nương nương chẩn ra có mang thì vẫn để đó không sử dụng, Nhị cô nương uống thử xem có thích không?"

Hương trà thơm tràn ngập, Thai Am Yểu sống ở Cù Châu đã lâu, đa phần những thứ ở kinh thành đều rất mới mẻ với nàng, trà cống phẩm này cũng là một trong số đó. Nàng dè dặt cầm tách trà đưa lên miệng nhấp một ngụm.

Nàng cảm nhận được vị chát thoáng qua đầu lưỡi, nhưng chẳng mấy chốc, vị chát ấy đã chuyển thành vị ngọt nhạt, nhạt đến mức khó nhận ra. Cuối cùng, chỉ còn vương vấn một chút hương trà trong miệng.

Trà ngon, Thai Am Yểu cẩn thận cảm nhận dư vị nơi đầu lưỡi. Khi thoáng thấy dáng vẻ điềm nhiên của Phù Tuyết, dư vị ngọt ngào ấy bỗng chốc hóa thành chát đắng, đọng lại nơi cuống họng, thật lâu không phai.

Thai Am Yểu đặt tách trà xuống, đôi mắt cụp xuống, quay đầu nhìn cửa sổ nội điện, nói với giọng rất nhẹ:

"Ta còn phải đợi bao lâu?"

Phù Tuyết an ủi nàng: "Sẽ nhanh thôi."

Thai Am Yểu lặng lẽ nắm chặt khăn tay. Hình như lúc nào nàng cũng nghe được câu trả lời này.

Khi còn nhỏ, nàng hỏi cữu mẫu khi nào cha và nương đến đón nàng về nhà, cữu mẫu luôn trả lời nàng rằng: Chắc sẽ nhanh thôi.

Sẽ nhanh thôi.

Nàng vì ba chữ "Sẽ nhanh thôi" mà ngày đêm mong ngóng, ngóng chờ suốt mười hai năm, đợi mãi mà không nhận được bất kỳ tin tức nào. Cho đến khi thân thể tỷ tỷ bị tổn hại, lúc đó mới có người nào đó từ kinh thành đến đưa nàng về nhà.

Có điều, vừa đến nhà chưa đầy một ngày, bọn họ đã bắt đầu thực hiện ý định đưa nàng vào cung.

Thấy nàng cứ rũ mắt không nói lời nào, Phù Tuyết khá đau đầu. Vì sợ Nhị cô nương nhạy cảm rồi suy nghĩ bậy bạ, nàng ấy cố cân nhắc câu từ:

"Nếu Nhị cô nương chán, hay là nô tỳ dẫn người đến phòng hoa đi dạo một lát?"

Lương Phi thích hoa, bên trong cung Tốc Hòa có một điện phụ dành riêng cho việc trồng hoa.

Thai Am Yểu dịu dàng lắc đầu: "Không cần đâu, ta ngồi đây chờ mẫu thân và nương nương được rồi."

Nàng nhẹ nâng đôi mắt hạnh nhân, rất sạch sẽ, trong suốt nhưng cũng có chút câu nệ, tựa như sợ gây phiền phức cho người khác. Trong thoáng chốc, Phù Tuyết không biết nên nói gì, nàng ấy chợt nghĩ: Nhị cô nương sống ở Cù Châu nhiều năm, bây giờ vừa vào kinh đã phải tiến cung, ắt hẳn sẽ rất bất an...

Nhưng lúc này, Nhị cô nương vẫn đang bị nương nương chặn ngoài cửa, mặc dù lý do chính đáng nhưng cũng khó trách Nhị cô nương suy nghĩ sâu xa.

Rốt cuộc vẫn là không thân thiết.

Ngay lúc Phù Tuyết ngượng ngùng, bên ngoài cung đột nhiên vang lên âm thanh "Hoàng thượng giá lâm". Phù Tuyết giật mình, không còn tâm trí lo nghĩ về nỗi ưu tư của Nhị cô nương. Nàng ấy vội vã xoay người đi gõ cửa nhắc nhở hai người bên trong.

Thai Am Yểu nhìn bóng lưng Phù Tuyết, sau đó quay đầu nhìn về hướng cửa cung.

Một loạt tiếng bước chân chậm rãi tiến đến. Lần này, hắn không ngồi loan giá. Nàng chưa kịp quỳ xuống, chỉ kịp liếc thấy người đó, đối phương không mặc phục sức màu vàng suốt cả ngày như nàng tưởng tượng mà đang mặc thường phục màu bạc. Hắn bước qua ngưỡng cửa với vẻ mặt hờ hững, cung nhân đi theo sau một cách có trật tự. Như thể cảm nhận được ánh mắt của nàng, người nọ chợt ngước mắt nhìn sang.

Bốn mắt giao nhau.

Hai người nhìn nhau. Dưới gốc quế hoa, nàng mặc áo vạt ngắn quây thường màu xanh đứng đó. Một cơn gió nhẹ vô tình tạo nên khung cảnh tuyệt đẹp. Ánh mắt hắn không chút gợn sóng. Sau khi nhìn sang, hắn lập tức cụp mắt, khôi phục vẻ lạnh lùng, cất bước đi tới.

Thai Am Yểu không hề sửng sốt. Nàng hành động mau lẹ, trước khi người đó đến gần, nàng đã gập eo, lặng lẽ quỳ trên mặt đất.

Người kia dừng lại, đứng trước mặt nàng, không nói lời nào. Thai Am Yểu phát hiện ánh mắt của hắn dừng trên người mình, khiến cho người ta lo lắng vô cớ, vô thức nghẹn thở.

Có lẽ là một nhịp thở, cũng có thể là hai, rốt cuộc hắn mới lên tiếng, hỏi:

"Thai gia?"

Giọng điệu của hắn lạnh nhạt, câu hỏi cũng rất đơn giản.

Nhưng thân phận kia đã định sẵn sẽ không một ai dám khinh thường câu hỏi của hắn. Thai Am Yểu cảm giác những lời này nặng ngàn cân, hàng mi nàng run run:

"Thần nữ Thai Am Yểu tham kiến Hoàng thượng."

Thời Cẩn Sơ cúi đầu: "Đứng lên đi."

Khi Thai Am Yểu đứng lên, hắn đã xoay người bước lên bậc thềm. Thai Am Yểu lẳng lặng đứng tại đó.

Khi chỉ còn cách cửa điện một bước, Trương Đức Cung đang định đẩy cửa điện cho hắn thì đột nhiên, người nọ chậm rãi dừng lại.

Trương Đức Cung nghi hoặc nhìn hắn.

Thời Cẩn Sơ nửa nghiêng mặt, giọng nói vẫn bình tĩnh lạnh lùng khiến người ta không thể nắm bắt được bất kỳ cảm xúc thừa thãi nào. Hắn nói:

"Đổi giày cho nàng ấy."