Điên Khùng

Chương 38

Cơ Lâm Lang lạnh mặt sát phạt quyết đoán phất tay, nhìn bộ dáng nghiêm túc kia như đang gϊếŧ địch ở trên chiến trường, chỉ huy đại quân tấn công quân địch.

“Ngươi đi nói với mẫu phi, bổn điện hạ tới Nam Phổ vấn an tỷ tỷ.”

Nói xong, Cơ Lâm Lang bước nhanh vào phòng, Thượng Võ cùng Hạ Võ cũng không quên vớt Trung Võ lên, nhanh chóng đi theo.

Đang lúc Thước Vương phi lòng đầy mong chờ chuẩn bị sắp xếp cho nhi tử cùng với cô nương nọ gặp mặt, mỗ thế tử nhanh chóng tắm gội và vội vàng mang theo ba thị vệ bên người lặng lẽ chuồn êm ra khỏi vương phủ. Không mang theo người hầu hạ nào, cũng không ngồi xe ngựa, ngợi cứ thế mà cưỡi bốn con ngựa nhanh chóng rời khỏi Nhữ Dương.

Thước Vương chỉ có một trai một gái, trưởng nữ Nhã Ninh quận chúa Cơ Nhã Tự năm nay 22 tuổi, bởi vì thích một hòa thượng mà cãi lại thánh chỉ tứ hôn của hoàng đế, hơn nữa còn vào một tòa Tịnh Thủy Am ở Nam Phổ, tuyên bố xuất gia.

Nhi tử Cơ Lâm Lang năm hai mươi, văn võ song toàn, nhưng hắn lại cố tình không chịu thành thân, chọc cho Thước Vương phi suốt ngày buồn rầu, hao hết tâm tư tìm một vị thế tử phi cho hắn.

Quận chúa và thế tử đều có ngoại hình giống như vương phi, tinh xảo mỹ lệ. Mà Thước Vương lại có ngoại hình cao lớn uy mãnh, toàn thân phát ra khí chất thổ phỉ, khi ông còn nhỏ không ít lần bắt nạt vị hoàng đế hiện giờ. Hơn nữa vị vương phi trong lòng ông này có thân phận là cháu gái của đại công chúa Nam triều trước kia, một lòng muốn lật đổ Bắc triều và phục hưng Nam triều. Tuy Thước Vương là người có tư tưởng tự do nhưng lại chỉ nghe lời của vương phi, nguyện vọng của vương phi Tiêu Lạc chính là con đường mà ông sẽ đi, vì thế ông mới ngầm oanh oanh liệt liệt triển khai hoạt động tạo phản Bắc triều, trùng kiến Nam triều.

Là một hoàng tộc Bắc triều, có thể làm được như vậy chỉ có thể nói vị Thước Vương này cũng không phải người bình thường. Hoàng tộc tiền triều họ Tiêu, từ việc vị Thước Vương này đặt tên tự cho nhi tuổi của mình là ‘ Tiêu Phục ’ là có thể nhìn ra quyết tâm của ông không giống bình thường.

Mà Cơ Lâm Lang cũng không cô phụ sự kỳ vọng của phụ mẫu, mang theo bằng hữu cùng bước lên con đường tạo phản. Chẳng qua người làm đại sự, việc thành ra lập nghiệp vẫn là vấn đề khiến người ta phải tranh luận. Con người nên lập gia thất trước hay là nên lập nghiệp trước, trước đây bọn họ đều cảm thấy có thể lập nghiệp còn vấn đề thành lập gia thất không quan trọng, nhưng mà hiện giờ lại không chắc chắn nữa.

Thế tử mặt lạnh Cơ Lâm Lang, cưỡi bảo mã chạy như bay trên đường mà không hề nhận ra tâm mình thất vọng và bối rối.

Nam Phổ phồn hoa không cấm đi lại vào ban đêm, đêm nào cũng có chợ đêm náo nhiệt, khi Cơ Lâm Lang tới Tịnh Thủy Am nơi tỷ tỷ Nhã Ninh quận chúa ở, nghe nói quận chúa Nhã Ninh một lòng hướng Phật chuẩn bị quy y xuất gia, nha hoàn đang nướng thịt thơm ngào ngạt cho nàng ăn. Gà vịt cá thỏ đều có, vô cùng thơm.

“Đệ đệ, tới đây, ăn hai xâu với tỷ!”

Nước mắt trên mặt Nhã Ninh quận chúa chưa khô, chảy thành vệt đọng trên phấn má trên mặt nàng cũng chẳng thèm lau, bộ dáng cắn thịt như đang cắn kẻ thù vậy.

Cơ Lâm Lang phong trần mệt mỏi đi tới nơi này, chưa kịp nghỉ ngơi đã ngồi xuống ăn hai xâu thịt nướng lớn với tỷ tỷ.

“Huhuhuhu, vừa rồi ta tới Tịnh Sơn Tự bên cạnh tìm Văn Tịnh, hắn lại từ chối ta.”

Nhã Ninh quận chúa vừa khóc lóc nói, vừa không quên ăn, thỉnh thoảng còn phân phó cho nha hoàn bên cạnh nướng nhiều thịt thỏ chút, nàng thích ăn.

Cơ Lâm Lang đã không muốn hỏi tỷ tỷ rằng đây là lần thứ mấy nàng ấy bị từ chối, sau khi hắn im lặng một lúc lâu, trong ánh mắt chờ mong của tỷ tỷ mới mở miệng hỏi:

“Lần này lý do từ chối là cái gì?”

“Con lừa trọc đáng chết Văn Tịnh kia nói, hắn ăn chay mà ta lại ăn thịt, cho nên hai người chúng ta không có khả năng ở bên nhau.”

Quận chúa Nhã Ninh nhìn thịt thỏ ở trên tay mình, cắn hai ngụm rồi nói tiếp:

“Cái lý do này ta hoàn toàn không thể phản bác được, con lừa trọc đáng chết quá gian xảo!”

Nghe tỷ tỷ nói một đống lý do bị hòa thượng từ chối khi cầu thân, Cơ Lâm Lang ưỡn cái bụng ăn no căng đến sân mà quận chúa Nhã Ninh đã chuẩn bị cho hắn.

“Trung Võ đã trở lại rồi sao?”

Cơ Lâm Lang dạo bước ở trong sân hỏi Thượng Võ ở bên cạnh.

Thượng Võ còn chưa nói lời nào đã thấy một bóng đen lao vυ't qua tường nhảy tới trước mặt hai người, gương mặt cười hì hì kia đúng là Trung Võ.

“Ai dô thế tử, Trung Võ không phụ sự phó thác của người đã về rồi đây ~ dựa theo phân phó của người, thuộc hạ tới Vệ gia tìm hiểu một chút, Vệ công tử đúng là đã giấu vị Sầm tiểu thư ấy ở U Hoàng Quán, nói tới đây là rất mạo hiểm đó nha, nếu không phải thuộc hạ chạy trốn nhanh, nhất định đã bị hại têm vô tình Đông Phong Nam Phong dùng cây trúc chọc thành tổ ong rồi, aiii dô mông bị Đông Phong chọc một cái nhưng cũng khá đau ~”

“Nhưng mà thế tử yên tâm, thuộc hạ tuyệt đối không bị bại lộ thân phận, còn thuận tiện đi một chuyến đến Chiếu Hoa Viện khi trước Sầm tiểu thư ở, đã có được được không ít tình báo. Nói tới đây, phòng bếp nhỏ ở Chiếu Hoa Viện đang hầm canh gà, hương vị quá ngon cho nên thần không cẩn thận liền uống hết rồi, nhưng mà người cứ yên tâm, thần đã bỏ thêm nước vào rồi, tuyệt đối nhìn không ra được đâu……”

Cơ Lâm Lang vừa nhấc mắt, Trung Võ đang thao thao bất tuyệt lập tức bị huynh đệ nhà mình đập.

“Ai nha thế tử, lần sau thuộc hạ không dám trộm uống canh của người ta nữa!”

Trung Võ hoàn toàn không nhận thức được mình sai ở chỗ nào ôm bụng ngồi dưới tàng cây trong sân lại tiếp tục phun,

“Quá tàn nhẫn, mới vừa uống canh gà xong đều bị các ngươi đánh cho ra hết rồi.”

“Tin đâu, mau nói nhanh. Thời gian nói vượt qua mười phút, vượt qua 60 chữ thì ba ngày tới đừng hòng ăn cơm.”

Nghe thấy Cơ Lâm Lang nói, Trung Võ lập tức nói:

“U Hoàng Quán của Vệ công tử quá nghiêm nên thuộc hạ không có cách nào pháp cướp Sầm tiểu thư ra ngoài, nhưng mà nghe nói Sầm tiểu thư có một nha hoàn tâm phúc tên là Quỳnh Chi ở Chiếu Hoa Viện, nếu chủ tử muốn hiểu thêm tình huống thì có thể tìm nha hoàn kia.”

“Ừ, ngày mai ngươi đưa nha hoàn kia đến đây, bổn điện hạ có lời muốn nàng ấy.”