Tháng tám, trọng tế của Ngũ công tử Vệ gia, lại là tiếng khóc ở khắp nơi. Qua ngày này, toàn bộ đèn l*иg trắng ở Vệ gia đều phải bỏ xuống đổi thành đèn l*иg màu đỏ, mà vị tân quả (phụ) phu nhân Sầm Lan Chỉ này cũng không cần phải kiêng dè mấy hoạt động yến hội nữa.
Đương nhiên Sầm Lan Chỉ không thích mấy chuyện này, nàng vẫn định lấy cớ buồn chuyện Ngũ công tử mà đổi lấy sự lười biếng, sống yên ổn ở Chiếu Hoa Viện hoặc là U Hoàng Quán, để cố gắng đạt được nguyện vọng của mình tránh thu hút sự chú ý của các phu nhân thế tộc ở Giang Nam.
Nhưng mà trước mắt, hiển nhiên không phải là lúc nghĩ về sau này, nàng hẳn nên cảm thấy buồn rầu ở thời điểm hiện tại.
Từ sau khi được Vệ Cẩn Chi báo cho về kế hoạch của Vệ phu nhân và Đại công tử, Sầm Lan Chỉ vẫn luôn cảm thấy thật là đáng tiếc. Bởi vì Vệ Cẩn Chi không định để bọn họ thực hiện được, cho nên việc này chắc chắn sẽ không được như ý của Vệ phu nhân và Đại công tử.
Nhưng mà Sầm Lan Chỉ không muốn như vậy aaa, nàng nhìn chằm chằm Vệ Cẩn Chi không biết đã bao lâu, chỉ mới nghe sơ qua tính toán của Vệ phu nhân mà đã coi bà ta như tri kỷ đi trong lòng mình. Nhưng sau khi phát hiện Vệ Cẩn Chi không định lợi dụng kế hoạch của bọn họ mà cảm thấy vô cùng tiếc nuối. Hiếm lắm họ mới có ý tốt mà, thật ra nàng cũng không ngại mà phối hợp đâu, chuyện gì cũng cứ phải ăn vào bụng trước đã rồi sau đó lại nói tiếp.
“Quỳnh Chi, ngươi nói xem tại sao Lan Đình không thể lý giải được nỗi khổ tâm của Vệ phu nhân cơ chứ?”
Sầm Lan Chỉ mặc bạch y bóp cổ tay ở linh vị, thở ngắn than dài hỏi ý kiến Quỳnh Chi.
Quỳnh Chi nhìn trái nhìn phải, thấp giọng trả lời:
“Tiểu thư, người luôn luôn không đáng tin cậy, cũng may Tứ công tử còn biết đúng mực, nô tỳ cảm thấy thật là vui mừng.”
Cho dù nói gì cũng vĩnh viễn không có được an ủi nên Sầm Lan Chỉ phảng phất như không nghe thấy, nói tiếp:
“Ngươi cũng cảm thấy quá đáng tiếc đúng không? Cơ hội tốt như vậy, chậc.”
Sau khi Quỳnh Chi hiểu cho dù mình nói gì tiểu thư cũng đều tự mình quyết định liền không thèm để ý đến tiểu thư nữa. Khóe mắt nhìn thấy có người tiến vào, vừa định chuẩn bị nhắc nhở tiểu thư nhà mình thì đã thấy tốc độ thay đổi của Sầm Lan Chỉ còn nhanh cả mình, nháy mắt đã đổi thành đầy mặt bi thương, khóe mắt vừa lúc rớt một giọt nước mắt, thâm tình nhìn linh vị, trong mắt như có vô số ai oán nhẹ giọng nói:
“Sao chàng lại ra đi sớm như vậy, để lại một mình ta nơi đây.”
Nếu như Quỳnh Chi không biết gì hết tất nhiên sẽ cho rằng tiểu thư yêu sâm đậm vị phu quân trên danh nghĩa kia. Da mặt Quỳnh Chi giật giật, cúi đầu giả làm người qua đường.
Người tiến vào chính là Hoa mama bên người Vệ phu nhân, chính là mama lúc trước đã chăm sóc Ngũ công tử, nhưng trước sau gì bà ta cũng là người của Vệ phu nhân, giống với Liên mama, hai người đều là mama tâm phúc của Vệ phu nhân. Có rất nhiều chuyện của Vệ phu nhân hai bà đều biết, kể cả cái chết của Ngũ công tử và chuyện tư tình với Đại công tử, hôm nay chuyện cần phải thúc đẩy tất nhiên cũng sẽ là mộ trong hai người này ra mặt.
Hoa mama này cũng rất đáng kinh ngạc, chăm sóc Ngũ công tử đã nhiều năm như vậy nhưng khi Vệ phu nhân quyết định để Ngũ công tử chết, bà ta có thể đứng ở một bên nhìn hài tử mà mình một tay nuôi lớn bị chết đuối. Vệ phu nhân còn có chột dạ và một chút áy náy, ngày đêm không được an nghỉ, vị mama này lại chẳng có chút bất an, khóc lóc chân tình ở linh đường đến cả Sầm Lan Chỉ cũng cảm thấy bà ta là thật sự thương tâm vì cái chết của Ngũ công tử.
“Ngũ thiếu phu nhân, phu nhân sai lão nô tới chăm sóc ngài, xin đừng làm hỏng cơ thể mình.”
Hoa mama tiến lên nâng Sầm Lan Chỉ dậy, quỳ xuống phủi bụi trên người nàng.
“Phu nhân sai lão nô tới đưa Ngũ thiếu phu nhân đi xuống nghỉ ngơi một chút, nô tài bên dưới đã quét tước sương phòng sạch sẽ, xin Ngũ thiếu phu nhân đi trước nghỉ ngơi một chút.”
Đây! Bắt đầu rồi! Quỳnh Chi ở một bên bỗng nhiên cảm thấy khẩn trương. Tuy rằng Tứ công tử nói sẽ không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, nhưng mà nàng ấy vẫn cảm thấy lo lắng cho tiểu thư nhà mình, sợ nàng làm ra chuyện gì đó kỳ quái.
Sầm Lan Chỉ một chút cũng không thấy khẩn trương, có lẽ trong lòng nàng chỉ có tiếc nuối. Nàng cảm động nắm lấy tay Hoa mama, luôn miệng cảm tạ sự chăm sóc và ý tốt của Vệ phu nhân, Quỳnh Chi cảm thấy mấy lời cảm tạ này có tám phần thật tình. Tiểu thư nhà nàng chính là người khác thường có nguyên tắc và lập trường như thế, đối với kẻ địch mà cũng có thể cảm tạ chân thành đến như vậy.
Hoa mama đưa Sầm Lan Chỉ và Quỳnh Chi tới một cái sương phòng, tự tay bưng lên một bát canh,
“Đây là phu nhân cố ý hầm cho Ngũ thiếu phu nhân.”
Sầm Lan Chỉ lại cảm tạ Vệ phu nhân, không hề ngập ngừng uống hết hơn nửa dưới sự hầu hạ của nha hoàn. Thấy nàng uống rồi, Hoa mama liền đem canh còn thừa cười lui xuống, chỉ nói để nàng ở chỗ này nghỉ tạm.
Chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại Sầm Lan Chỉ và Quỳnh Chi, Quỳnh Chi nhìn hai nha hoàn đang đứng ngoài cửa, cẩn thận kéo tay áo Sầm Lan Chỉ hỏi:
“Chủ tử, người không sao chứ? Nói không chừng bên trong bát canh kia vấn đề, sao người cứ thế mà uống vậy, nếu như nhất định phải uống thì chỉ cần uống một hai muỗng làm bộ làm tịch là được rồi mà!”
“Nhưng mà……” Sầm Lan Chỉ chần chờ một chút, đối diện với ánh mắt nghi vấn của Quỳnh Chi, nàng bỗng nhiên cười rạng rỡ nói: “Do canh kia uống ngon quá.”
Uống ngon cái đầu người á! Xin đừng lần nào cũng làm nàng ấy cảm thấy mình đang lo lắng vô ích thôi có được không! Quỳnh Chi có cảm giác ngực mình như bị đấm một cái, nàng ấy ôm ngực ôm lặng đi tới một góc nhìn lên xà nhà phát ngốc, Sầm Lan Chỉ gọi nàng ấy mấy tiếng cũng không có phản ứng.
Thật ra Sầm Lan Chỉ chỉ là muốn để nàng ấy thả lỏng một chút, không cần lo lắng như vậy mà thôi.
Dựa theo kế hoạch của Vệ phu nhân, lúc này chắc Quỳnh Chi sẽ bị dẫn dắt rời đi, Vệ Cẩn Chi bị trúng thuốc cũng sẽ bị đưa đến nơi này, Sầm Lan Chỉ cũng uống bát canh chứa thuốc kia sẽ cùng nhau làm một ít chuyện đồi phong bại tục, bà ta chỉ cần chờ Hoa mama trở lại bẩm báo rồi sẽ đưa theo người tới bắt gian.
Hoa mama bưng bát canh đến Phương Tư Viện nơi ở của Vệ phu nhân, lúc tới cửa vẫy tay cho nô bộc phía sau bà ta lui xuống. Sau khi rời khỏi tầm mắt mọi người, Hoa mama mở nắp, lấy chút đồ trong tay áo ra thả vào trong bát, lắc lắc xác định tan hết không còn nhìn thấy dấu vết mới sắc mặt như thường đi vào trong. Chỉ cách một cánh cửa nhưng Hoa mama làm những việc này lại không chút chần chờ hồi hộp.
“Phu nhân, lão nô đã làm theo như ngài phân phó nhìn Ngũ thiếu phu nhân uống canh này rồi mới đi.”
Hoa mama mang theo nụ cười trước sau như một đẩy cửa ra nói với Vệ phu nhân ở trong phòng như vậy.
Vệ phu nhân lập tức đứng lên, nóng vội hỏi: “Thế Vệ Cẩn Chi thì sao?”
“Phu nhân yên tâm, chỗ Đại công tử tất nhiên sẽ không xảy ra vấn đề gì hết.”
Liên ma ma tiến lên nói: “Phu nhân sắp có thể một lần mà thanh trừ hai cái tai họa ngầm, lần này hai người kia sẽ không có khả năng sẽ nhảy ra được khỏi lòng bàn tay của phu nhân.”
Vệ phu nhân nghe Liên ma ma nói mà tâm tình cảm thấy rất tốt, Hoa mama trình lên bát canh đặt ở một bên, còn mình chỉ đứng một bên nghe hai người nói chuyện, khẽ mỉm cười không nói một lời.
Vệ phu nhân tâm tình tốt dẫn theo mama tâm phúc chuẩn bị tiến đến bắt gian lại thấy Sầm Lan Chỉ ngồi một mình chỗ đó, bộ dạng không xảy ra cái gì, còn gọi bà một tiếng mẫu thân.
Vệ Cẩn Chi không ở nơi này, Sầm Lan Chỉ cũng không xảy ra cái gì khác thường. Vệ phu nhân phải dùng sức lực rất lớn mới giữ được nụ cười của mình, hàn huyên với Sầm Lan Chỉ một lúc rồi vội vàng rời đi.
Trở lại Phương Tư Viện bà ta liền tức giận, đầu xoay chuyển mấy vòng suy nghĩ hoài nghi bên cạnh mình có nội quỷ. Đầu tiên bà hoài nghi Hoa mama đi đưa thuốc cho nên đuổi Hoa mama bảo bà ta đi mời Đại công tử, sau đó lập tức gọi người nghiệm chén canh kia. Bên trong bát canh thật sự có thuốc mà bà phân phó, lại gọi mấy nô tỳ đi theo Hoa mama, các nàng đều quỳ trên mặt đất nói đã tận mắt nhìn thấy Ngũ thiếu phu nhân uống bát canh này.
Nói như vậy vấn đề không phải ở chỗ Hoa mama? Vậy chuyện Sầm Lan Chỉ là như thế nào? Vệ phu nhân từ bỏ nghĩ ngờ này rồi lại cảm thấy là do Liên mama mang thuốc này có vấn đề. Vệ phu nhân trời sinh tính đa nghi, cho dù đối với mama tin cậy nhất ở bên cạnh cũng có nhiều phòng bị, dù sao hai người đều biết quá nhiều chuyện của bà ta, lỡ như quay lại cắn ngược bà ta một ngụm vậy thật không xong. Nói trắng ra là, là ai bà ta cũng đều không tin, nếu như bị bà ta phát hiện một chút manh mối thôi, hai vị mama này nhất định sẽ bị bà ta diệt khẩu.
Trong lòng Vệ phu nhân tuy có hoài nghi nhưng mà Liên mama vẫn còn ở trước mặt bà ta, nên bà ta không biểu lộ cái gì ra hết, chỉ cho người âm thầm điều tra thuốc mà Liên mama đi mua.
Lúc bà ta ngồi trong viện mình nghi thần nghi quỷ, Hoa mama trở lại, còn mang về tin tức làm Vệ phu nhân càng thêm giận dữ, bà ta hất đổ vỡ một bình hoa cũng không hết giận, lại kéo một nha hoàn đứng ở bên cạnh đá thêm một cái vào bụng nàng ấy.
“Thật là buồn cười, cái đồ vô dụng kia!”
Đại công tử có trách nhiệm phải đưa Vệ Cẩn Chi trúng thuốc vào sương phòng kia, hắn không chỉ uống quá nhiều mà còn đang ở trong phòng pha trộn với một nha hoàn giữa ban ngày. Theo lời hạ nhân nói hôm nay đúng thật là Tứ công tử có đến Nhất Dương Quán của Đại công tử, nhưng vì thân thể không tốt cho nên mới miễn cưỡng uống một chút rượu đã té xỉu, bị nâng trở về U Hoàng Quán, còn phải gọi đại phu.
Thân thể yếu thành cái dạng này, té xỉu phải nâng về mời đại phu, còn có nhiều nô tài ở Nhất Dương Quán đã thấy rồi, những người đã sớm sắp xếp để đưa vị này đến sương phòng kia chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn rời đi.
Kế hoạch này vốn dĩ rất tốt nhưng lại thất bại khó hiểu như vậy, phần lớn sự tức giận của Vệ phu nhân đều giận chó đánh mèo đổ hết lên người Đại công tử, bà ta lửa giận ngút trời mang theo người đi tới Nhất Dương Quán.
Đám người bên này tự mình nổi lên nội chiến, không ai quản Sầm Lan Chỉ cho nên nàng liền mang theo Quỳnh Chi từ đi về Chiếu Hoa Viện, còn về Trọng tế của Ngũ công tử đều đã có các nô tài bên dưới xử lý, mấy chủ tử chỉ cần diễn ít kịch, mà màn trình diễn của nàng cũng nên hạ màn rồi, lúc này không đi còn đợi đến khi nào.
Chẳng qua khi về tới Chiếu Hoa Viện, Sầm Lan Chỉ lại bắt đầu thở ngắn than dài.
“Bên trong bát canh kia thế mà lại không có hạ thuốc, làm mệt ta còn chờ mong đầy cõi lòng, chuẩn bị nhân cơ hội đi tìm Lan Đình để làm thành chuyện tốt.”
“Cái ý tưởng này của Vệ phu nhân thật sự rất tốt mà, không biết lần sau bà ấy còn có muốn tiếp tục cố gắng chuyện này nữa hay không đây. Hay là ta giúp bọn họ một chút nhỉ? Có lẽ như vậy hy vọng thành công sẽ lớn hơn một ít.”
“Quỳnh Chi, ngươi cảm thấy Vệ phu nhân còn tiếp tục đưa ra chủ ý tốt như vậy nữa hay không?”
Quỳnh Chi bị nàng lăn qua lộn lại dong dài thấy phiền muốn chết, cười lạnh một tiếng, “Nô tỳ thấy người đi cường bạo Tứ công tử còn nhanh hơn đấy.”
Sầm Lan Chỉ lập tức yên tĩnh, một tay nàng chống cằm nghĩ nghĩ, thầm chấp nhận gật đầu,
“Quỳnh Chi ngươi nói không sai, vậy ta sẽ làm theo lời ngươi nói. Cuộc đời ngắn ngủi, chuyện vui sướиɠ có thể làm với tình nhân, chắc chắn là nên nhân lúc còn sớm phải làm luôn mới được.”
“Quỳnh Chi, quả nhiên ngươi rất hiểu tâm của ta.”
Không, nàng chỉ thuận miệng châm chọc một câu thôi, đừng có làm thật màààà! Nàng nói nhiều như vậy mà tiểu thư đều coi nhẹ không nghe thấy, vì sao mà chỉ có nghe lọt được mỗi câu này vậy! Quỳnh Chi còn chưa kịp nói câu nào, tiểu thư nhà mình đã quen cửa quen nẻo đi về phía U Hoàng Quán rồi.
“Tiểu thư, từ từ đã, việc này còn cần bàn bạc kỹ hơn đó!”
“Quỳnh Chi, ngươi không cần đi theo, đêm nay ta không về đâu, ngươi giúp ta ứng đỡ một chút mấy chuyện trong viện nhé. Còn lại không cần làm gì hết, chỉ cần nhìn chằm chằm Tương Lục là được.”
Đôi mắt Sầm Lan Chỉ chớp chớp, tràn đầy vẻ nóng lòng muốn thử.
Có một tiểu thư tùy hứng có bệnh như vậy đúng là không tốt chút nào! Quỳnh Chi nhìn ra nàng thật sự nghiêm túc chuẩn bị đi hiến thân liền ngửa mặt lên trời mà lau mặt, sau đó quay trở về. Tiểu thư muốn yêu như nào thì yêu, cho dù bị Tứ công tử ném ra ngoài nàng cũng mặc kệ!
Hiện giờ Quỳnh Chi không lo lắng điều gì hết, nàng ấy chỉ lo rằng thân thể của Tứ công tử có chịu nổi hay không..
Mà Vệ Cẩn Chi nghe nói thân thể suy yếu hôn mê bị nâng trở về U Hoàng Quán, lúc này lại là biểu tình đạm nhiên ngồi trên một chiếc ghế bập bênh đang đọc sách, không biết chút gì về chuyện Sầm Lan Chỉ sắp sửa tới hiến ( cường ) thân ( hắn ).