Điên Khùng

Chương 23: Ta không phải người tốt

Nhìn Vệ phu nhân đang ngồi trên trong đại sảnh, Sầm Lan Chỉ cúi người nhẹ nhàng hành lễ,

“Mẫu thân, không biết người gọi tức phụ tới là có chuyện gì phân phó?”

Sầm Lan Chỉ bởi vì tân tang của hôn phu còn chưa được quá trăm ngày cho nên vẫn phải mặc thuần bạch y, cả người trên dưới cũng chỉ cài một chiếc trâm bạc có hai đóa hoa trắng trên tóc, làm nàng càng giống như Dao Trì tiên tử, kiều kiều nhu nhược cười như vậy nhìn liền tràn đầy khí thế xuất trần.

Dù ở đáy lòng Vệ phu nhân đối với tức phụ này nghĩ như nào đi nữa trên mặt vẫn là biểu tình từ ái đúng lúc đúng chỗ. Để Hoa mama ở bên người nâng Sầm Lan Chỉ dậy, bà vẫy tay ý bảo Sầm Lan Chỉ tới gần rồi cầm tay nàng nói:

“Mấy ngày nay ta vẫn luôn thương tâm vì nhi tử của ta Cần Chi cho nên khó tránh khỏi đã chậm trễ bỏ rơi con, đứa trẻ ngoan, con sẽ không trách cứ vi nương đúng không?”

“Sao tức phụ có thể trách mẫu thân, không thể vì mẫu thân mà phân ưu, lại không thể giúp mẫu thân giảm đau khổ mới làm tức phụ cảm thấy áy náy trong lòng.”

Sầm Lan Chỉ nghe Vệ phu nhân nhắc đến Vệ Cần Chi, lập tức rơi nước mắt, bộ dáng cực kỳ bi thương lại kìm nén rất nhiều. Trong mắt còn hiện cả hoảng sợ và đau khổ.

Tuy rằng nàng chỉ thấy hai mặt của Vệ Cần Chi, một mặt Vệ Cần Chi ở trước mặt nàng đánh nha hoàn của nàng chết khϊếp, một mặt là lúc bái đường lại bỏ chạy ngay đương trường để lại một mình nàng bái đường, khiến nàng thật sự rất khó mà dâng lên cảm giác gọi là thích với Vệ Cần Chi, nhưng mà nếu như Vệ phu nhân đã muốn diễn trò, nàng liền không thể không chơi cùng bà, diễn ra một cảnh mẹ từ con hiếu. Lúc trước ở Sầm gia, nàng cũng thỉnh thoảng cần phải tới trước mặt Sầm phu nhân để diễn trò, cho nên hiện giờ trường hợp này đối với nàng mà nói cũng rất quen thuộc.

Lôi kéo Sầm Lan Chỉ an ủi nhau qua lại một lúc, bấy giờ Vệ phu nhân mới nói chuyện đứng đắn gọi nàng tới đây. Nếu không phải bởi vì Vệ phu nhân có việc cần nàng phối hợp thì sao có thể nhớ tới một tiểu thư nhu nhược bị bà ném vào một góc rồi sai người giám thị này.

“Con ngoan, vị Phan mama bên cạnh con đến thôn trang một thời gian dài cũng chưa trở lại, việc này con đã biết rồi đúng không?”

Trên mặt Sầm Lan Chỉ tỏ vẻ nghi hoặc nhìn Vệ phu nhân nói:

“Phan ma ma không yên lòng Thu Thủy, lúc còn ở Sầm gia Phan mama vẫn luôn rất chiếu cố Thu Thủy, còn nói muốn nhận nàng ấy làm nghĩa nữ. Phan mama là người có tình có nghĩa, bà ấy nói với tức phụ việc này cho nên tức phụ liền để bà ấy đến thôn trang để chiếu cố Thu Thủy. Nha hoàn bên người tức phụ đều rất đắc dụng, và con cũng muốn đa tạ mẫu thân đã suy nghĩ cho tức phụ, thay tức phụ tìm nhiều người hầu hạ vừa ý như vậy.”

Sầm Lan Chỉ tiết lộ một vài chuyện vào lúc thích hợp, rồi chân thành cảm tạ Vệ phu nhân. Nhìn chẳng hề có chút tâm cơ nào, giống như một tiểu thư nhu nhược, rất ăn khớp với những gì điều tra được ở Ngọc Kinh, một tiểu thư bị đại phu nhân không thích, tiểu nữ tử bị tống cổ vào tiểu viện không sắp xếp dạy dỗ gì. Vệ phu nhân nghe vậy cảm thấy yên tâm hơn một ít nhưng mà biểu tình trên mặt bà lại nghiêm túc hơn một chút.

“Hôm nay ở thôn trang báo lên, Thu Thủy chết rồi, là do Phan mama gϊếŧ, chứng cứ vô cùng xác thực, trình báo lên với ta. Hai người này đều là nha hoàn hầu hạ bên cạnh con, lại còn là người do trong cung phái ra, ta không tiện ra mặt, cần con là chủ tử đứng ra xử lý, cho nên vi nương mới có thể làm phiền đến sự thanh tịnh của con gọi con tới để thương lượng chuyện này.”

“Sao có thể!”

Sầm Lan Chỉ che miệng, không dám tin thấp giọng hoảng sợ nói,

“Gϊếŧ, gϊếŧ người? Tại sao Phan mama lại vô duyên vô cớ gϊếŧ người?”

Sầm Lan Chỉ vừa làm ra vẻ sợ hãi, vừa khẽ cười trong lòng. Quả thực y như nàng nghĩ, dù cho Vệ phu nhân muốn gϊếŧ Phan mama cũng sẽ không tự mình động thủ, mà sẽ để nàng làm, chỉ có nàng ‘ mật thám ‘ này đi gϊếŧ Phan mama thì bên trên mới không dám nói gì hết.

Vệ phu nhân thở dài một hơi, trên khuôn mặt trang điểm tinh xảo mang theo vài phần thương xót,

“Hạ nhân tới báo là vì tranh chấp tài vật, thật là làm người ta không thể tin được mà, Vệ gia chúng ta luôn đối xử với nô bộc rất tốt, không ngờ lại sẽ xảy ra loại việc mưu sát này. Việc này vốn nên khai báo nha môn, nhưng mà người này lại là người hầu hạ bên cạnh con, nếu truyền tin ra chắc chắn sẽ tổn hại không ít đến thanh danh của con. Cho nên vi nương nghĩ, để con ra mặt trị tội Phan mama, để người ở thôn trang đưa bà ta một đoạn đường là được.”

Chờ Sầm Lan Chỉ mang vẻ mặt sợ hãi không ngớt lui xuống, lúc này vẻ thương xót trên mặt Vệ phu nhân mới biến mất, đổi thành trầm tư. Có một nam nhân thân hình cao lớn đi ra từ phía sau bình phong, đây đúng là Đại công tử Vệ Nhân Chi. Hoa mama và Liên mama lui xuống canh giữa ngoài cửa, để lại Vệ Nhân Chi và Vệ phu nhân đơn độc ở chung.

“Nhân Chi, chàng cảm thấy nha hoàn kia thật sự sẽ không nói chuyện kia cho Sầm Lan Chỉ sao?”

Vệ phu nhân vuốt ve vòng ngọc trên cổ tay, mặt mang vẻ nghi ngờ.

Chuyện tư tình với Vệ Nhân Chi, cùng với việc làm ngơ trước cái chết của nhi tử là hai chuyện bà không thể mở miệng được cũng như tuyệt đối không cho phép người khác biết được. Nếu không dù cho cái chết của Sầm Lan Chỉ sẽ trở thành cái cớ để triều đình xử lý Vệ gia bà cũng phải trừ bỏ Sầm Lan Chỉ. Dù sao một khi việc này bị đâm thủng, Vệ phu nhân này bà cũng không làm nổi nữa, không chỉ vậy còn liên lụy đến tiểu nhi tử mà bà yêu thương nhất, Thứ Chi, điều này là điều duy nhất bà không thể chịu nổi.

Vệ Nhân Chi một tay ôm lấy bả vai bà, khuôn mặt ôn hoà hiền hậu mang theo nụ cười mỉm, miệng nói:

“Nếu vẫn còn lo việc này, chúng ta chỉ cần hoàn toàn nắm được Sầm Lan Chỉ là được rồi. Vì suy nghĩ cho Vệ gia nên trước mắt Sầm Lan Chỉ chưa thể chết được, nhưng mà nếu có thể khống chế nàng ta ở trong tay, đối với chúng ta chỉ có tốt chứ không hại.”

“Cho dù nàng ta biết chuyện kia đi nữa chúng ta cũng chỉ cần trừ sạch những người hữu dụng bên cạnh nàng ta là được, để người của chúng ta nhìn chằm chằm nàng ta mỗi ngày, dùng cái chết của Ngũ đệ để giam lỏng nàng ta ở Chiếu Hoa Viện với danh giữ đạo hiếu, như vậy nàng ta sẽ không thể gây ra sóng gió gì. Nhưng mà cũng chỉ là một nha đầu khuê các còn chưa gặp nhiều sóng gió, Tố Nga không cần suy nghĩ nhiều, tất cả cứ giao hết cho ta là được.”

Loảng xoảng một tiếng, Vệ phu nhân hất chung trà trên bàn xuống đất phát ra âm thanh vỡ vụn thanh thuý. Hai tay bà run rẩy tránh khỏi cái ôm của Vệ Nhân Chi, môi run run,

“Không được, ta không yên tâm, cần phải nghĩ một biện pháp khác ổn thỏa hơn.”

Vệ Nhân Chi nhìn đôi tay trống rỗng của mình, đôi mắt liền âm trầm. Cho dù ngầm đồng ý gϊếŧ chết Vệ Cần Chi, nhưng Vệ phu nhân vẫn là sinh ra ít ngăn cách với hắn. Rõ ràng chuyện là do bọn họ hợp mưu nhưng mà tới bây giờ bà lại cảm thấy tâm thần không yên, muốn trốn tránh trách nhiệm đẩy hết việc này cho hắn, đúng là kỹ nữ còn muốn lập đền thờ. Vệ Nhân Chi cười nhạo trong lòng nhưng trên mặt vẫn là ôn nhu không đổi.

Hắn vỗ vai Vệ phu nhân nói:

“Hay là như vậy đi, thứ mà một nữ nhân nhu nhược như vậy để ý nhất có lẽ chính là sự trong sạch, chúng ta tìm người làm bẩn nàng ta, nàng đưa tâm phúc đi bắt gian. Đến lúc đó lấy chuyện này uy hϊếp nàng ta, nếu như nàng ta không muốn thân bại danh liệt tất nhiên sẽ phải nghe lời. Không phải nàng ta dựa vào triều đình sao, nếu việc này truyền ra, một nữ tử không trong sạch giữ đạo hiếu thông da^ʍ với người khác, cho dù là hoàng đế cũng không thể công khai mà bao che cho nàng ta.”

Dùng biện pháp này thật sự là việc ác độc nhất với một nữ tử. Ở cái triều đại mọi người đều coi trọng trinh tiết, trên người nữ tử bị buộc chặt tầng tầng gông xiềng đạo đức, muốn khống chế một nữ tử, đây đúng là phương pháp thích hợp nhất.

Ánh mắt Vệ phu nhân trầm xuống, chậm rãi gật đầu.

“Như thế, dựa theo lời chàng nói mà làm. Mười mấy ngày nữa là Tế Thần Ngô Nhi Cửu Cửu, khi đó sẽ thúc đẩy việc này. Trước khi sắp xếp ổn thỏa cần phải ngừa vạn nhất.”

“Ta biết, ta sẽ an bài người được chọn thật tốt.”

Trong lòng Vệ Nhân Chi chưa chắc đã có bàn tính cho bản thân, Ngũ đệ muội kia là một mỹ nhân hiếm có khó gặp, chẳng lẽ hắn không muốn nếm chút dung mạo đó sao.

Đang nghĩ ngợi, Vệ phu nhân lại bỗng nhiên mở miệng: “Gian phu kia, nghĩ cách an bài là Vệ Cẩn Chi đi, nếu như không được thì hạ dược hai người đó, ta phải dùng chuyện này để uy hϊếp cả Vệ Cẩn Chi nữa.”

“Vì sao lại là Tứ đệ? Việc này không nên liên lụy quá nhiều người, chọn lấy một người chúng ta có thể khống chế, sau khi thành sự gϊếŧ đi là được, hà tất muốn chọc vào Tứ đệ gây thêm phiền phức.”

Cho dù Vệ Cẩn Chi là ma ốm, Vệ Nhân Chi cũng không đem hắn để vào mắt, nhưng mà việc này khó một cái nói không chừng sẽ phải trừ bỏ cả Vệ Cẩn Chi. Một khoảng thời gian ngắn như vậy Vệ gia chết mất hai vị công tử, người khác sẽ xem đại gia chủ là hắn đây như thế nào?

Nhưng mà Vệ phu nhân dù như thế nào cũng đều không nghe khuyên bảo, khăng khăng một mực đòi như thế.

“Thứ Chi quá mức thân cận Vệ Cẩn Chi, hiện giờ ta nói gì cũng đều không nghe, ta không cho phép loại chuyện này xảy ra, ta cũng muốn khống chế cả Vệ Cẩn Chi. Vốn nghĩ với cái thân thể rách nát kia của hắn sẽ nhanh chóng hồn về tây thiên, không nghĩ hắn lại có thể kéo dài hơi tàn cho đến nay.”

Biểu tình âm trầm của Vệ phu nhân như có thể tích ra nước vậy, trong mắt cũng xuất hiện không ít tơ máu. Mấy ngày nay bà thường thường mơ thấy nhi tử đã chết Vệ Cần Chi, mơ thấy hắn mang theo nụ cười ngây ngô gọi bà là mẫu thân, sau đó kéo Vệ Thứ Chi cùng chìm vào đáy nước. Còn mơ thấy mẹ đẻ của Vệ Cẩn Chi đã qua đời từ lâu Dao Hoa di nương, mơ thấy bà ấy dẫn theo nhi tử mắc bệnh lao đã chết đi lấy cái mạng nhỏ của Vệ Thứ Chi mệnh, điều này làm cho Vệ phu nhân bị dày vò không ít. Con trai của bà chỉ còn lại mình Vệ Thứ Chi, nhất định không thể xảy ra chuyện gì sai lầm nữa.

Nghe bà nhắc đến Lục công tử Vệ Thứ Chi, Vệ Nhân Chi nhíu mi cũng đồng ý với việc này, dù sao hắn cũng không vui khi thấy Vệ Thứ Chi thân cận với Vệ Cẩn Chi như thế, có thể nương việc này làm Vệ Cẩn Chi chủ động rời xa Thứ Chi cũng tốt.

Vệ phu nhân và Vệ Nhân Chi đều không biết rằng, việc hai người bọn họ đàm luận chỉ sau một chén trà nhỏ đã được trình lên bàn của Vệ Cẩn Chi. Vệ Cẩn Chi lật xem đến cuối cùng, biểu tình không đổi ném tờ giấy kia vào chậu than đốt thành tro.

“Nam Phong.”

“Dạ, công tử.”

*******

Mặc kệ mấy người này có kế sách gì trong lòng, lúc này Sầm Lan Chỉ dẫn theo hai người Hoàng Oanh Bích Nguyệt, thừa dịp sắc trời còn sớm ngồi lên xe ngựa ra khỏi Vệ phủ, đi tới thôn trang dành cho nô bộc dưỡng bệnh ở nông thôn, phụng mệnh Vệ phu nhân đi xử lý Phan mama.

Còn về Quỳnh Chi, Sầm Lan Chỉ để nàng ấy ở lại Chiếu Hoa Viện để nhìn chằm chằm Tương Lục, đương nhiên quan trọng nhất chính là thật ra Quỳnh Chi sợ đi xe ngựa, lúc trước đi từ bến đò về biệt trang Tương Thiên vẫn luôn phải ngồi xe ngựa làm Quỳnh Chi khó chịu trong người muốn hôn mê, suýt nữa còn nôn ra.

Lúc này dù sao cũng không phải chuyện gì lớn, Sầm Lan Chỉ để cho nàng ấy ở lại Chiếu Hoa Viện cũng coi như thả cho nàng ấy nửa ngày tự do. Mấy ngày nay Quỳnh Chi phải đi theo nàng để phơi nắng cho nên hôm nay Quỳnh Chi nhất quyết ở lỳ trong sân không ra, không biết đã cho nàng xem sắc mặt không biết bao nhiêu lần.

Biệt trang để nô bộc dưỡng bệnh tuy rằng cũng tốt nhưng so với của các chủ tử thì kém rất xa, hiếm có chủ tử sẽ đến nơi này cho nên quản sự vô cùng ân cần. Cho dù Sầm Lan Chỉ ở Vệ gia gần như là người trong suốt nhưng tốt xấu gì cũng là một chủ tử, nhóm nô bộc ở tầng dưới chót không lên được nhà chính Vệ gia vẫn rất muốn nịnh bợ nàng.

Hình tượng bên ngoài của Sầm Lan Chỉ vẫn luôn là một tiểu thư mảnh mai, bị gió thổi còn lung lay, nhìn thấy hoa rơi còn sẽ cảm khái mà rơi nước mắt, cũng có mấy phần tương tự với Thu Thủy lúc trước. Nghĩ đến lúc trước đã nghe nói Thu Thủy qua đời rồi cho nên Sầm Lan Chỉ dừng bước chân một chút nói: “Đi tới chỗ Thu Thủy trước.”

Sầm Lan Chỉ mang đấu lạp (mũ có khăn che), bị Hoàng Oanh và Bích Nguyệt đỡ, phía sau đi theo mười mấy nha hoàn, còn có cả mama mà Vệ phu nhân đưa tới nói rằng để hỗ trợ nhưng thật ra là để giám thị, đoàn người đi tới nơi đặt thi thể trước.

Thu Thủy nằm trong một chiếc quan tài mỏng, sắc mặt xanh trắng. Sầm Lan Chỉ thở dài một tiếng, bảo Hoàng Oanh cho quản sự một ít bạc. “An táng nàng ta đi.”

Đối với Thu Thủy, Sầm Lan Chỉ chỉ có một cảm khái duy nhất đại khái là thật đáng buồn. Nàng ta một lòng muốn leo lên quyền quý báo thù cho gia đình nhưng cuối cùng lại chẳng thể làm gì được hết, mà nàng cũng không thể giúp được nàng ta cái gì.

Phan mama chưa chết, nhưng mà cũng chẳng khác mấy, nằm ở trên giường không thể động đậy cũng không thể nói chuyện, sau khi nhìn thấy Sầm Lan Chỉ tiến vào liền nhìn chằm chằm nàng, ở trong cổ họng phát ra âm thanh đứt quãng, trong mắt tràn đầy hy vọng. Bà ta cho rằng nàng tới cứu mình, dù sao biểu hiện trước đây của Sầm Lan Chỉ đều là mọi chuyện nghe theo bà ta, bà ta vẫn còn tự cho là đúng, Sầm Lan Chỉ phải dựa vào bà ta để sống, bà ta nào biết được Sầm Lan Chỉ là tới để đoạt mạng mình.

Sầm Lan Chỉ hơi cong môi bên dưới đấu lạp, nhưng khi cởi đấu lạp xuống lại thay đổi vẻ mặt bi thương tràn đầy phức tạp.

“Phan ma ma, Lan Chỉ không ngờ bà lại sẽ làm ra chuyện như này, lần này ta cũng không thể cứu được bà, bà an tâm đi đi, ta sẽ cho người an táng bà thật tốt.”

Có phải Phan mama gϊếŧ Thu Thủy hay không không quan trọng, quan trọng là Sầm Lan Chỉ và Vệ phu nhân đều không hy vọng sự tồn tại của bà ta đem lại phiền phức cho mình.

Thực ra Sầm Lan Chỉ rất tò mò, vì sao trong cung lại phái ra một vị mama như này? Lúc bắt đầu hành động còn ổn thoả, nhưng càng về sau lại càng không đáng tin cậy. Nhìn Tương Lục còn thông minh hơn cả bà ta, ít nhất cho đến giờ Tương Lục vẫn còn chưa xuất đầu, cũng chưa bại lộ chủ tử sau lưng của mình, thế mà Phan mama lại gấp không chờ nổi mà tự tìm chết. Có lẽ, ở phía Tương Lục cũng làm chút động tác nhỏ mới có thể khiến cho Phan mama càng thêm tự đại lỗ mãng. Xem ra, Tương Lục vô thanh vô tức mới là người thật sự cần đề phòng.

“Làm phiền đưa Phan mama đoạn đường cuối đi.”

Sầm Lan Chỉ thở dài, tựa như không đành lòng mà đội đấu lạp lên rời khỏi phòng. Vốn cũng chỉ cần lướt qua sân khấu thôi, như vậy là đủ rồi.

Đứng ở ngoài cửa nghe bên trong dần dần không còn tiếng động, Sầm Lan Chỉ bỗng nhiên cười kéo đấu lạp thấp xuống chút nữa thấp giọng nói: “Ta thật sự không phải người tốt.”