Đông Phong vẻ mặt đau khổ đi vào U Hoàng Quán vừa lúc nhìn thấy Nam Phong bưng chén thuốc không từ trong phòng công tử đi ra. Vừa nhìn thấy người đến là Đông Phong, Nam Phong liền vẫy tay, chờ hắn đi qua rồi Nam Phong liền nói:
“Từ từ, đợi ta đưa chén thuốc trả lại phòng bếp, sau đó chúng ta cùng đi gặp công tử.”
Một cái U Hoàng Quán lớn như vậy nhưng lại chỉ có hai người bọn họ cùng với công tử, ngoài ra cũng chỉ có hai tên quét tước, họ quét dọn xong liền rời đi. Cho nên hắn và Nam Phong có nhiệm vụ chính là chăm sóc chủ tử, thỉnh thoảng cũng sẽ làm một ít việc, hai người Tây Sơn và Bắc Sơn phụ trách đi lại liên hệ với bên ngoài.
So với Tây Sơn Bắc Sơn, ngày tháng của hắn và Nam Phong có thể nói là rất nhàm chán. Hiện giờ có nhiệm vụ nghe góc tường của Ngũ thiếu phu nhân, Nam Phong liền coi đây là việc vui để nghe, mỗi ngày chờ Đông Phong báo lại cho công tử hắn đều sẽ cọ ở một bên nghe ngóng.
Ngày hôm nay, Vệ Cẩn Chi hiếm khi lại không có việc gì, ngồi bên cửa sổ đọc một cuốn sách để thư giãn. Thấy Đông Phong và Nam Phong cùng đi tới, trong tay Đông Phong còn ôm theo một cái bình bạch ngọc cao cổ, có một bông hoa sen hồng nhạt cắm bên trong, hắn thoáng trầm ngâm rồi nói:
“Đây hẳn là hoa do người của Ngũ đệ muội đưa tới đúng không.”
Đông Phong còn chưa kịp nói chuyện đã thấy công tử đoán ra được, hắn liền cung kính gật đầu nói:
“Vâng, là nha hoàn bên người Ngũ thiếu phu nhân tên là Quỳnh Chi đưa tới.”
Hắn đặt cái bình trong tay lên bàn sách, nơi đó đã từng đặt một cành Quảng Ngọc Lan, sau khi héo rồi hắn mới đem bỏ nó đi.
“Hôm nay có thu hoạch gì, Ngũ đệ muội có tiếp xúc với người ngoài không?”
Vệ Cẩn Chi nhìn thoáng qua bình sen kia liền thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt hỏi.
Mỗi ngày Đông Phong nghe góc tường đương nhiên không chỉ nghe mỗi chuyện vị Ngũ thiếu phu nhân kia bày tỏ tình yêu với công tử nhà mình, Vệ Cẩn Chi hiểu rõ được Ngũ thiếu phu nhân chính là quân cờ mà vị kia ở kinh thành cắm vào Giang Nam. Tuy rằng phần lớn hắn đều biết và nắm giữ được, nhưng mà vẫn còn một phần nhỏ bị giấu quá sâu làm hắn không phát hiện ra được, cho nên Vệ Cẩn Chi muốn mượn vị Ngũ đệ muội này để tìm ra những người đó.
Đây là ước nguyện ban đầu của hắn, nhưng mà khi tất cả đều lệch khỏi quỹ đạo ý định ban đầu, sẽ không có ai biết được đến cuối cùng sẽ biến thành cái dạng gì.
Đông Phong truyền đạt lại cho Vệ Cẩn Chi từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, cho dù trong lòng hắn cũng cảm thấy rối rắm với vị Ngũ thiếu phu nhân này và các nha hoàn của nàng như nào đi nữa, thì khi báo lại đều dùng ngữ điệu không chút cảm tình, không mang theo yêu ghét cá nhân ở trong đó.
Mỗi lần nghe xong Vệ Cẩn Chi đều trầm tư một lúc, bây giờ cũng không ngoại lệ, hắn tự hỏi một lát rồi nói:
“Bị Ngũ đệ muội từ bỏ như vậy xem ra vị Phan ma ma từ trong cung ra kia hẳn là cũng vô dụng, từ điểm này xem ra, có lẽ Ngũ đệ muội đã nắm được những tuyến tin tức đó. Có lẽ nếu xuống tay từ chỗ Ngũ đệ muội có thể đạt được một ít manh mối.”
Nam Phong vẫn luôn không nói gì, lúc này cuối cùng nhịn không được nữa xen mồm nói:
“Tuy vị Ngũ thiếu phu nhân kia nhìn như cái gì cũng nói không chút giấu giếm nha hoàn hầu hạ bên người kia, nhưng mà nhiều ngày trôi qua như vậy, thật ra tin tức quan trọng nàng chưa từng đề cập tới một câu, nô tài nghĩ Ngũ thiếu phu nhân hẳn không dễ dàng nói ra mấy tin tức này.”
“Ngươi nói không sai, mấy tin tức này hẳn coi như là căn bản để nàng dựng thân ở Vệ gia, chỉ cần nàng có thể liên hệ với mấy người đó, cho dù là Vệ phu nhân và Đại công tử cũng có lẽ sẽ không dễ dàng khiến nàng ‘ bệnh chết ‘. Nàng là người thông minh, không có chuyện sẽ dễ dàng tiết lộ tin tức quan trọng như vậy.”
Lúc này Nam Phong cũng chuyển giọng nói tiếp: “Thật ra nô tài cảm thấy, nếu như công tử tự mình hỏi nói không chừng Ngũ thiếu phu nhân sẽ nguyện ý nói.”
Vệ Cẩn Chi còn chưa nói gì Đông Phong đã giơ tay gõ Nam Phong một cái,
“Chủ ý ngu xuẩn gì của ngươi đây, để công tử đi sử dụng mỹ nhân kế nguy hiểm đến nhường nào hả! Nói không chừng đến cả bánh bao thịt để bẫy chó cũng chẳng còn!”
Đông Phong nói xong mới bỗng dưng ngẩn ra, hình như hắn vừa nói sai rồi.
Lại ngẩng đầu nhìn công tử nhà mình thì thấy hắn vẫn mỉm cười như cũ nhìn trúc xanh ngoài cửa sổ, tựa như cũng không chú ý vừa rồi hai gã sai vặt của mình nói gì.
Chắc là không chú ý hắn nói gì đâu đúng không? Đông Phong chột dạ nghĩ.
“Rừng trúc bên ngoài rụng lá có chút nhiều, Đông Phong Nam Phong, hai người các ngươi tạm thời đi dọn dẹp đi.”
Vệ Cẩn Chi nói xong câu đó liền cầm lấy sách trên án thư lần nữa an tĩnh đọc.
Hai người Đông Phong Nam Phong mặt cùng suy sụp, lên tiếng đáp dạ rồi không nói gì song song đi ra ngoài. Rừng trúc bên ngoài rụng lá tích tụ không biết đã bao nhiêu năm rồi, khi trước công tử cảm thấy hoang vắng tiêu điều như vậy có vẻ khá thú vị nên không cho người làm dọn dẹp. Hơn nữa trong rừng trúc sao có thể không có lá rụng, như vậy rõ ràng chính là vì bọn họ nói sai cho nên công tử đang khiển trách bọn họ.
Dưới cái nắng mùa hè chói chang chỉ cần khẽ cử động liền cảm thấy nóng. Đông Phong và Nam Phong không giống như Vệ Cẩn Chi, dưới trời nóng nực như vậy còn có thể mặc xiêm y thật dày. Chịu thương chịu khó dọn dẹp lá trúc chỉ chốc lát sau đã đổ mồ hôi như mưa, toàn thân trên dưới mồ hôi đầm đìa, như vừa vớt ra từ trong nước.
Trải qua lần giáo huấn này, Đông Phong Nam Phong đều âm thầm nghĩ dưới đáy lòng, bọn họ không dám nói mấy lời linh tinh cái gì mà mỹ nhân kế với công tử nữa. Người như công tử, đừng nói là hạ mình đi sử dụng mỹ nhân kế, chính là có bày chỗ tốt ra trước mặt hắn, chỉ cần trong lòng hắn không muốn thì đến mí mắt cũng không nâng được một chút.
Hiện giờ cũng chỉ là mấy tin tức nhỏ hèn, dù sao với trí thông minh và tài năng của công tử, biết được mấy cái đó cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn, hoàn toàn không cần phải hạ mình hy sinh nhan sắc của hắn.
Đông Phong và Nam Phong tự giác suy nghĩ cẩn thận vấn đề này, quyết định sau này sẽ không bao giờ vội vàng trêu chọc công tử nhà mình nữa, bọn họ chỉ cần yên tĩnh chờ công tử dùng mưu lược của mình để đạt được thắng lợi cuối cùng.
****
Nhưng mà sau đó bọn họ phát hiện bọn họ quá ngây thơ rồi, hoàn toàn không nắm được tâm tư như biển của vị công tử mà mình đã hầu hạ nhiều năm như vậy.
Công tử nhà mình vốn chẳng có chút hứng thú dùng mỹ nhân kế vì sao ba ngày sau lại bỗng nhiên ra khỏi U Hoàng Quán, lại còn chờ riêng Ngũ thiếu phu nhân ở trong một góc đường yên lặng mà muốn tới Chiếu Hoa Viện nhất định phải đi qua? Về vấn đề này, Đông Phong và Nam Phong đều cảm thấy mình không thể suy nghĩ nhiều, nghĩ nhiều sẽ ra vấn đề. Thí dụ như bọn họ sẽ nhịn không được mà đi suy đoán có phải công tử cũng có chút ý tứ gì với Ngũ thiếu phu nhân hay không, chứ không tại sao hắn lại có hành vi dị thường như thế.
Chủ động ra khỏi U Hoàng Quán để chờ đợi người khác là điều chưa từng xảy ra trước đây. Chỉ cần ở trong nhà chính Vệ gia, ngoại trừ gia yến đón giao thừa mỗi năm một lần có thể lay động được vị Tứ công tử thân thể suy yếu này, những thời điểm còn lại số lần hắn đi ra khỏi U Hoàng Quán có thể đếm được trên một bàn tay.
Mặc kệ hai tên sai vặt này cảm thấy nghi hoặc khó hiểu trong lòng như thế nào, Vệ Cẩn Chi cũng chỉ tỏ vẻ mặt tao nhã chạm vào gốc cây Mộc Tú Cầu ở bên cạnh, không biết hắn đang nghĩ cái gì. Có lẽ mùa hạ là mùa duy nhất mà Vệ Cẩn Chi không thường phải sử dụng xe lăn, lúc này hắn có thể đứng dậy đi đi lại lại một chút. Cho dù tất cả mọi người mặc xiêm y mỏng nhẹ thông khí vào thời điểm này thì hắn vẫn khoác một chiếc áo choàng dày thực sự khiến người ta chú ý một chút.
Lúc Sầm Lan Chỉ mang theo Quỳnh Chi đi qua liền nhìn thấy được Vệ Tứ công tử mà mỗi ngày mình đặt ở trên miệng nhắc mãi kia. Nàng gần như hiểu được cái gì gọi là tốt đẹp đến nỗi thiên địa cũng phải thất sắc, bởi vì khi nhìn thấy hắn, tất cả mọi cảnh đẹp xung quanh lập tức phai màu trong nháy mắt, trong mắt chỉ còn lại thân ảnh nho nhã kia, hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của nàng.
Giờ này khắc này, trong đầu nàng chỉ còn lại có một loại xúc động muốn tiến lên động tay động chân với hắn.
Lần này hắn không ngồi ở trên xe lăn, thoạt nhìn hắn cao hơn nàng tầm một cái đầu, cũng không mặc xiêm y dày như trước nhưng mà vẫn bọc cả người kín mít như cũ.
Có lẽ bởi vì sắc mặt của hắn quá mức tái nhợt nên thoạt nhìn có cảm giác rất mát mẻ, Sầm Lan Chỉ cảm thấy mình bây giờ rất muốn tiến lên sờ sờ tay hắn một chút xem có phải lạnh lẽo thoải mái như trong tưởng tượng của nàng hay không. Có thể nói, nàng còn muốn ôm vị này làm một giấc ngủ trưa, nhưng mà hiện giờ nguyện vọng này trước mắt chỉ có thể tồn tại trong mộng.
Sầm Lan Chỉ tiếc nuối nghĩ trong lòng, không lập tức đi lên, mà là nhìn trái phải xung quanh rồi hái mấy nhánh hoa nhài. Hoa nhỏ tuyết trắng tỏa hương thơm ở trên đầu cành, hàm súc động lòng người.
Nàng cầm mấy nhánh hoa nhài đi thẳng đến trước người Vệ Cẩn Chi, giơ hoa lên trước mặt hắn, “Tặng cho huynh.”
“Đa tạ.” Trên mặt Vệ Cẩn Chi không thấy ngoài ý muốn, duỗi tay tiếp nhận.
Một người đưa một người nhận, biểu hiện của hai người này lại còn cực kỳ tự nhiên. Nếu không suy xét đến mặt khác, chỉ nhìn vị công tử này như trúc trường thân ngọc lập, mỹ nhân này có dung mạo động lòng người, phản chiếu phồn hoa ở phía sau giống như vẽ nên cảnh đẹp.
Quỳnh Chi ở một bên vừa không chú ý liền nhìn thấy tiểu thư nhà mình đi lên tặng hoa, tuy rằng xung quanh không có ai thấy hẳn là không ngại, nhưng mà làm một nha hoàn xứng chức, vẫn nên lựa lúc thích hợp để nhắc nhở tiểu thư nhà mình không cần quá mãnh liệt, tránh để dọa đến Vệ Tứ công tử thoạt nhìn thanh thấu mỏng manh như sứ trắng dễ vỡ này mới tốt.
Quỳnh Chi nghĩ như vậy, vừa mới chuẩn bị tiến lên nhắc nhở liền thấy tiểu thư nhà mình tặng hoa xong liền quay người đi đường hướng bên phải, dứt khoát và lưu loát đến dị thường. Quỳnh Chi cương mặt hành lễ một cái với Vệ Cẩn Chi rồi vội vàng đuổi theo Sầm Lan Chỉ.
“Tiểu thư, người chờ nô tỳ với!”
Mắt thấy đã rời khỏi tầm mắt của Vệ Tứ công tử, Quỳnh Chi liền nhỏ giọng hô lên. Sầm Lan Chỉ đột nhiên dừng lại, nắm tay đứng yên đó không động tĩnh, không biết nàng đang suy nghĩ cái gì.
Quỳnh Chi chẹp một tiếng nói: “Tiểu thư, người đi nhanh như vậy chẳng lẽ là thẹn thùng à?”
“Vừa rồi lúc đưa hoa ta đã nhân tiện sờ soạng tay hắn một phen, đúng là thanh lạnh mát mẻ như tưởng tượng, không biết trên người hắn có thoải mái như vậy hay không.”
Sầm Lan Chỉ không nghe thấy Quỳnh Chi nói gì, nàng khẽ mỉm cười, trong mắt lộ ra chút say mê cọ xát tay mình vừa sờ vào tay của Vệ Cẩn Chi.
“Tiểu thư……người, cẩn thận lộ nguyên hình.”
Sầm Lan Chỉ không chú ý đến cái nhìn xem thường của Quỳnh Chi, bỗng nhiên nâng lên tay đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, khẳng định nói:
“Tựa hồ, còn có cả mùi hương thanh mát của trúc nữa.”
Lúc nàng ngồi xổm ở nơi đó ngửi tay mình như con chó nhỏ, Quỳnh Chi nhịn không được che mặt lùi ra phía sau hai bước, ý định cách xa nàng một chút. Quả nhiên tiểu thư vẫn giống như lần đầu gặp nhau, bộ dạng càng ngày càng bình thường trong những năm gần đây căn bản chỉ là biểu hiện giả dối ngoài mặt thôi.