Điên Khùng

Chương 18: Hắn cảm giác mình sắp biến thành chim hỉ thước

Đầu tháng bảy, thời tiết càng thêm nóng nực, Sầm Lan Chỉ ở tại Chiếu Hoa Viện, ở trong phòng ốc giữa hồ nên thật ra cũng không cảm thấy nóng quá.

“Ngũ thiếu phu nhân, nô tỳ tới phòng bếp lấy tô hoa sen, và cả cạnh hạt sen ướp lạnh.”

Tiểu nha hoàn Hoàng Oanh cầm theo một hộp đồ ăn đi vào trong đình, đối diện với đôi mắt buồn ngủ lơ mơ của Sầm Lan Chỉ cười nói.

Mấy ngày phía trước, nha hoàn Thu Thủy trong viện của Sầm Lan Chỉ bị bệnh, Vệ phu nhân làm chủ đưa tới thôn trang để dưỡng bệnh. Tình huống thật sự như nào, trong lòng các nàng đều hiểu rõ ràng, chỉ là Vệ phu nhân đã phát hiện người nghe lén là Thu Thủy cho nên muốn nhân cơ hội mà diệt khẩu thôi. Một đại gia tộc chính là như vậy, cái gì cũng phải đắp lên một tầng da hoa lệ mới được.

Là một Ngũ thiếu phu nhân nhu nhược cho nên đương nhiên Sầm Lan Chỉ sẽ không từ chối hảo ý của Vệ phu nhân, nàng còn tỏ vẻ nhu thuận tất cả đều nghe theo ý của bà. Đối với biểu hiện nghe lời như vậy của nàng, Vệ phu nhân rất vừa lòng, liền tặng một nha hoàn khác tới đây, nói rằng đó là thế thân cho Thu Thủy trong lúc nàng ta không có ở đây để chăm sóc Sầm Lan Chỉ.

Nha hoàn được Vệ phu nhân đưa tới chính là Hoàng Oanh, Sầm Lan Chỉ nhớ rõ Hoàng Oanh này chính là người lúc ờ trên thuyền đón dâu đã nói với nàng không ít chuyện.

Sầm Lan Chỉ mới vừa tỉnh lại từ giấc ngủ trưa trong đình hóng gió nhẹ liền nhận lấy canh hạt sen ướp lạnh Hoàng Oanh đưa tới uống một ngụm, vừa uống đã cảm thấy tinh thần uể oải do nắng nóng lập tức biến mất, chỉ còn lại mùi thơm của sen và cái mát lạnh vào trong bụng.

Giương mắt thấy tiểu nha đầu Hoàng Oanh thèm nhỏ dãi nhìn chằm chằm chén của nàng, Sầm Lan Chỉ cười nói:

“Còn thừa lại ngươi uống luôn đi, chỗ này của ta không cần hầu hạ.”

“Tạ ơn Ngũ thiếu phu nhân, nô tỳ sẽ đi uống với Bích Nguyệt ~”

Hoàng Oanh cười hì hì bưng canh hạt sen đi ra ngoài , vui sướиɠ đến mức vừa đi vừa ngâm nga nho nhỏ.

Sự hoạt bát và niềm vui vẻ mỗi ngày của nàng ấy không phải làm bộ làm tịch, chỉ bằng điểm này đã làm cho Sầm Lan Chỉ cảm thấy thích. Bởi vậy cho dù không biết chủ tử của nàng ấy rốt cuộc là ai nhưng nàng vẫn đối xử với Hoàng Oanh giống như tiểu nha Bích Nguyệt, ngày thường cũng khá chiếu cố các nàng.

Phần tùy tính này của Sầm Lan Chỉ làm Quỳnh Chi rầu thúi ruột, Sầm Lan Chỉ cũng không thèm để ý, Quỳnh Chi liền phải gánh trách nhiệm giám thị Hoàng Oanh. Nàng ấy vốn định để Bích Nguyệt nhìn Hoàng Oanh, nhưng mà cô nương ngốc Bích Nguyệt kia lại chơi thân với Hoàng Oanh ngoài dự đoán.

Cô nương ngốc Bích Nguyệt này cũng xem như được Quỳnh Chi và Sầm Lan Chỉ nhìn lớn lên, hiếm có được bạn cùng lứa có thể ở bên chơi cùng, nhìn nàng âyz vui vẻ nhận thức người bạn mới này làm Quỳnh Chi cũng mềm lòng, đành kệ cho nàng ấy chơi với Hoàng Oanh, cũng không yêu cầu phải làm gì hết.

Trên thực tế, khi Hoàng Oanh bắt đầu tỏ vẻ muốn trở thành bạn với Bích Nguyệt, nha đầu ngốc Bích Nguyệt này cũng đã thấp thỏm chạy tới tìm Sầm Lan Chỉ, lắp bắp hỏi nàng rằng có thể trở thành bạn với Hoàng Oanh được hay không. Bích Nguyệt vẫn luôn như thế, nàng ý không quá hiểu biết cái gì, gần như có việc gì cũng đều sẽ tới hỏi Sầm Lan Chỉ rồi xin quyết định.

“Không sao, Bích Nguyệt vui thích làm như thế nào thì cứ làm thế, có bằng hữu không phải là chuyện đáng mừng sao?”

Lúc ấy Sầm Lan Chỉ đã cười sờ sờ đầu nàng ấy nói như vậy.

Nhận được câu trả lời của Sầm Lan Chỉ, Bích Nguyệt liềm yên tâm vui vẻ chơi với Hoàng Oanh, hiện giờ mỗi ngày ở Chiếu Hoa Viện đều có thể thấy được hai tiểu nha đầu này vui vẻ chạy tới chạy lui. Hoàng Oanh là một nha đầu tham ăn, thường xuyên lấy được đủ loại điểm tâm hay canh, Sầm Lan Chỉ đều chỉ ăn một chút còn lại sẽ để Hoàng Oanh và Bích Nguyệt cùng nhau ăn. Hai tiểu nha hoàn một người trầm mặc thẹn thùng, một người hoạt bát đáng yêu, mỗi khi nhìn thấy họ làm Sầm Lan Chỉ cảm thán tiểu nha đầu 13-14 tuổi thật là tràn đầy sức sống.

Nhưng mà chỉ cần nghe thấy nàng nói như vậy, Quỳnh Chi liền hừ lạnh một tiếng,

“16 tuổi là già rồi sao, 16 tuổi thì đã làm sao!”

Sầm Lan Chỉ và Quỳnh Chi đều 16 tuổi, Sầm Lan Chỉ chưa bao giờ để ý tới tuổi tác của mình, bởi vì từ nhỏ nàng đã có một bộ óc khác với người bình thường, nhưng mà hiển nhiên người bình thường như Quỳnh Chi cực kỳ để ý vấn đề tuổi tác của mình.

Có đôi lúc Sầm Lan Chỉ sẽ tự động tránh né thời điểm Quỳnh Chi xấu tính, lúc đó sẽ nói theo ý của nàng ấy:

“Không sai không sai, 16 tuổi vẫn còn là độ tuổi như hoa!”

Tuy rằng có một số cô nương ở tuổi này đến hài tử cũng đã sinh. Câu đằng sau này nàng cân nhắc một chút cuối cùng không nói ra.

Uống canh hạt sen và ăn hai khối Hoa Sen Tô xong, Sầm Lan Chỉ liềm trở về nằm trên mỹ nhân sập. Vừa định lười biếng trong thời gian nhàm chán này liền thấy Quỳnh Chi trở về từ bên ngoài, sắc mặt không quá tốt.

Sầm Lan Chỉ chống đầu hỏi:

“Sao vậy, không phải đã nói đi lấy hạ sam cho ta sao, sao lại có biểu tình này vậy, chẳng lẽ là bị cắt xén đồ?”

“Nô tỳ nhìn thấy Phan ma ma ra cửa, nói là phụng ý tiểu thư đi thăm Thu Thủy.”

Quỳnh Chi dò hỏi nhìn về phía nàng.

“Không sai, là ta cho bà ấy đi.” Sầm Lan Chỉ nhàm chán chọc chọc mâm Hoa Sen Tô ở bên cạnh.

Quỳnh Chi nghe thấy lời nàng nói nhịn không được nhíu mi:

“Tiểu thư, không cần nói cho ta rằng người lại thấy Thu Thủy đáng thương, muốn giúp nàng ta đấy.”

Sầm Lan Chỉ dừng lại động tác nghĩ một chút, nghiêm túc hỏi:

“Quỳnh Chi, ở trong mắt ngươi, có phải ta rất thiện lương hay không?”

“Có đôi lúc sẽ là người tốt, có đôi khi tâm địa cứng như đá. Dù sao nô tỳ vĩnh viễn cũng không biết người nghĩ như thế nào, bởi vì nô tỳ khác với tiểu thư, là một cô nương hết sức bình thường.”

Có những lúc Quỳnh Chi có tâm trạng tốt cũng sẽ trào phúng Sầm Lan Chỉ không chút khách khí như vậy.

“Ta không nghĩ sẽ cứu Thu Thủy, chỉ là ta cảm thấy Phan ma ma cứ mãi ở trước mặt ta rồi thúc giục phiền muốn chết, bắt ta phải nhanh chóng tìm được chứng cứ Vệ gia cấu kết với Thước Vương. Vốn dĩ ta còn định chịu đựng Phan ma ma thêm nhưng mà thật sự cảm thấy bà ta quá phiền, còn thiếu kiên nhẫn hơn trong tưởng tượng của ta quá nhiều, bị những vinh hoa phú quý đó chủ tử sau lưng hứa hẹn làm mờ mắt, so ra còn kém cả Tương Lục. Mấy ngày nay thật ra bà ta cũng chẳng nhàn rỗi, dính dính khắp nơi trong Vệ gia, còn tưởng mình làm rất kín đáo thông minh. Dù sao những gì nên nói cho ta bà ta cũng đã nói rồi, thật ra cũng không có nhiều tác dụng, cho nên ta muốn mượn tay Vệ phu nhân và Đại công tử giải quyết bà ta.”

“Sáng hôm nay ta đã nói với Phan ma ma, sở dĩ Thu Thủy dĩ bị Vệ phu nhân tống cổ đến thôn trang để dưỡng bệnh, thật ra là vì hoài nghi nàng ta có được chứng cứ Thước Vương cấu kết với Đại công tử.”

Khi Sầm Lan Chỉ nói lời này, biểu tình trên mặt đã làm được chuyện xấu.

“Bà ta muốn đoạt công đầu, cho nên chuyện này không cần làm gì cũng sẽ muốn thay ta phân ưu, giả bộ vô cùng lo lắng tới thôn trang tìm Thu Thủy. Trong mắt Phan ma ma, ta thân là chủ tử có chút thông minh nhưng còn thua cả một cô nương nhu nhu nhược nhược tham sống sợ chết Thu Thủy kia.”

“Vệ phu nhân và Đại công tử chính là đang chờ lúc này có ai đi thăm Thu Thủy, bọn họ thà rằng gϊếŧ nhầm còn hơn bỏ sót. Lần này Thu Thủy hẳn phải chết không thể nghi ngờ, mà trong mắt bọn họ, muốn đυ.ng đến ta thì phải trước cắt toàn bộ trợ lực của ta trước. Vừa đúng lúc Phan ma ma đυ.ng phải cho nên thời gian còn lại của Phan ma ma cũng không nhiều.”

Thu Thủy tự đùa chết chính mình, còn Phan ma ma bị nàng đùa chết, người thông minh còn lại chính là Tương Lục.

Quỳnh Chi nhìn thấy loại ánh mắt vi diệu này của nàng liền cảm thấy sau lưng dựng lông mao, nghiêm mặt nói:

“Tiểu thư, trước không nói đến chuyện khác, việc đầu tiên người cần làm là giải quyết chung thân đại sự của người đi.”

Nàng ấy móc một cái túi tiền tự tay thêu từ trong tay áo ra, một chiếc khăn thêu kỳ công và một cái kết phiến truỵ làm cực kỳ khó coi. Chống lên bàn nghiêm túc nói:

“Đến đây đi, chọn một cái coi như là người tự tay làm. Nô tỳ liều mình giúp tiểu thư, làm một Hồng Nương thay tiểu thư đi tặng đồ.”

Sầm Lan Chỉ nghĩ một chút, không quan tâm đồ vật ở trên bàn, bỗng nhiên nàng ngồi dậy đột ngột, bước vài bước đến đình bên cạnh, một chân đạp lên lan can đình, bám lấy cột khom lưng cúi về cái hồ bên ngoài đình.

Động tác này làm Quỳnh Chi hoảng sợ, nhanh tới kéo nàng, “Tiểu thư người làm gì vậy.”

Sầm Lan Chỉ một tay bám lan can, một tay vươn ra mặt hồ ngoài đình hái một đóa sen, lúc bị Quỳnh Chi kéo lại vào trong đình liền cười hì hì giơ bông sen kìa lên, “Muốn tặng thì giúp ta đưa cái này là được rồi.”

Khi Quỳnh Chi ôm một đoá sen đi tới U Hoàng Quán liền thấy một tên sai vặt mặc quần áo màu xanh đen xa lạ. Nhìn thấy nàng ấy, gã Sài vặt có gương mặt còn nghiêm túc hơn cả nàng đi tới, mở miệng nói: “Quỳnh Chi cô nương.”

Tuy rằng không biết vì sao người ta biết được tên mình, nhưng mà chuyện này cũng không quan trọng. Tự mình đảm đương vai trò Hồng Nương cho nên không thể dùng gương mặt như khi đối diện với tiểu thư được, vì thế Quỳnh Chi giơ lên một nụ cười hiền lành nhẹ giọng nói:

“Xin hỏi Tứ công tử có ở đây không? Phu nhân nhà ta thấy vừa lúc sen nở rất đẹp liền sai ta tới tặng cho Tứ công tử một bông, để cảm tạ sự giúp đỡ lúc trước.”

“Thân thể công tử nhà ta không khỏe đang nghỉ ngơi, hoa này ta có thể chuyển giúp cô nương.”

Gã sai vặt kia nói rất có nề nếp.

“Vậy phiền ngươi.”

Quỳnh Chi đưa hoa cho hắn rồi xoay người trở về. Cho dù nàng ấy vốn nghĩ định xem thử Vệ Tứ công tử này tròn méo ra sao, đến tột cùng vì sao có thể khiến tiểu thư nhà mình mới chỉ liếc mắt một cái đã bị mê hoặc, nhưng mà nhìn tình huống này gã sai vặt kia rõ ràng không muốn để nàng ấy đi vào, chẳng lẽ nàng ấy còn định xông vào hay sao. Quỳnh Chi tự nhận mình không lợi hại đến mức có thể bỏ qua tất cả lời từ chối chỉ kiên định với cái mình thích như tiểu thư, nàng ấy vẫn là biết khó mà lui, say này vẫn còn có cơ hội để xem người ta.

Chờ Quỳnh Chi đi rồi, Đông Phong cầm hoa sen với sắc mặt buông lỏng, nhìn hoa trong tay mà biểu tình cực kỳ phức tạp, vừa buồn bực vừa vui mừng. Không biết công tử nhà bọn họ nghĩ như nào, nói là không thể để cái gì ngoài ý muốn xảy ra ở trên người nhìn không thấu Ngũ thiếu phu nhân này cho nên cả ngày để hắn đi nghe góc tường.

Vừa rồi hắn còn ở nơi đó nghe lén mấy lời Ngũ thiếu phu nhân nói với nha hoàn của nàng, vừa nghe đến muốn tới đưa hoa sen cho công tử, hắn lập tức trộm đuổi về cửa U Hoàng Quán chờ sẵn trước khi Quỳnh Chi ấy tới.

Mỗi ngày đều nghe góc tường làm hắn cũng hiểu biết không ít về vị Ngũ thiếu phu nhân và mấy vị tỳ nữ bên người nàng. Cảm giác duy nhất của hắn chính là vị Ngũ thiếu phu nhân này không có một chút nào giống với một tiểu thư khuê các, thậm chí đến cả một cô nương bình thường cũng không giống. Trên đời này sao lại có cô nương nào lớn mật dọa người đến mức như thế, chẳng có chút ngượng ngùng hàm súc nào cả.

Hiện giờ cứ mỗi lần hắn nghe thấy hạ nhân khác thảo luận vị Ngũ thiếu phu nhân mỹ mạo này thiện lương nhu nhược như thế nào liền có loại cảm giác hoảng hốt.

Đám người nông cạn bị vẻ bề ngoài mê hoặc đến ngu xuẩn này, Đông Phong khịt mũi coi thường đối với mấy lời đàm luận của bọn họ, còn có cả cảm giác cô đơn không thể miêu tả. Bởi vì mặt thật của Ngũ thiếu phu nhân, chỉ có hắn và công tử cùng với Nam Phong biết mà thôi. Mà công tử ngoại trừ lúc bắt đầu còn có một chút kinh ngạc, sau đó dù có nghe được chuyện gì khác người cũng đều là vẻ mặt bình tĩnh mỉm cười, làm Đông Phong một chút cảm giác thành tựu cũng không có.

Không sai, sau khi nghe xong góc tường hắn sẽ đem mấy lời đàm luận của các nàng nói hết cho công tử. Nhìn công tử càng ngày càng bình tĩnh, sau đó mỗi ngày đều ôn tồn bảo hắn ngày hôm sau lại tiếp tục đi nghe góc tường, Đông Phong cảm giác mình sắp biến thành chim hỉ thước rồi. Chính là loại chim hỉ thước bắc cầu cho Ngưu Lang Chức Nữ vào đêm Thất Tịch, hơn nữa điều khó chịu nhất là nghĩ đến cái hình dung này Đông Phong liền phát hiện mình theo bản năng lại đem công tử nhà mình sánh đôi với vị Ngũ thiếu phu nhân kia.

Mỗi ngày Ngũ thiếu phu nhân đều nhớ đến công tử nhà mình, mà công tử nhà mình mỗi ngày đều ở chỗ này nghe nàng nói cái gì làm cái gì, hai người kia thật sự không có việc gì hả. Hắn là gã sai vặt bên người cũng đều cảm thấy tình huống có chút không thích hợp, chẳng lẽ công tử hắn lại không cảm thấy sao?