Trương Vĩ lấy tiền ra, đổi lấy một túi bánh ngọt.
Bạch Thanh lấy một cái ăn. Quả nhiên giống như trong tưởng tượng của cô, bên trong mềm mại ngọt ngào, vô cùng ngon miệng.
“Cậu cũng ăn đi.”
Dù sao cũng là người ta cho tiền.
Trong bụng Trương Vĩ trống rỗng nhưng cậu không có khẩu vị, cầm lấy một cái nắm trong tay, căn bản không đưa vào miệng. Cậu đuổi theo là muốn xác nhận một chút, Bạch Thanh có ghi hận mình hay không. Nếu bị ghi hận, phải tranh thủ thời gian xóa bỏ hận ý của Bạch Thanh.
“Chị, chị muốn đi đâu?”
Cô vốn còn muốn về nhà, mà hiện tại... Bạch Thanh đè lại cái bụng khô quắt, “Ăn một bữa lớn.”
“Hả?”
Trương Vĩ nhìn về phía một túi bánh ngọt lớn.
Bạch Thanh thản nhiên nói: "Người đứng đắn ai lại lấy điểm tâm ngọt làm bữa chính.”
“Đúng, chị nói đúng!”
Tốc độ phản ứng của Trương Vĩ rất nhanh, vội vàng phụ họa.
“Chị muốn ăn gì, em mời khách! Cám ơn chị đã cứu mạng chó của em.”
Cậu cũng không dám nói "Bồi tội cho chị", lỡ như người ta không cảm thấy cậu đắc tội với mình thì sao.
Bạch Thanh nhìn ra xa, “Tìm một quán ăn gần đây ăn cơm đi. Chỉ cần có thịt là được, mỗi lần tôi xử xong đơn hàng lớn chắc chắn phải ăn thịt.”
Cô quá đói để đi bộ.
Vừa nghe đến "thịt", Trương Vĩ lại có chút buồn nôn. Cậu khô khan hỏi: "Đơn hàng lớn?”
“Cái này cậu không cần để ý…”
Bạch Thanh cảm thấy thoạt nhìn lá gan Trương Vĩ cũng không lớn, ước chừng sẽ không muốn nghe chuyện thú vị về công việc của cô.
“Ồ…”
Trương Vĩ thức thời, không hỏi nhiều.
Hai người đi ngang qua một cửa hàng bánh bao, khách mua bánh bao thịt heo hỏi ông chủ, "Bánh bao nhân thịt heo phải không?"’
Ông chủ chống nạnh, trợn trắng mắt mắng: "Không phải thịt heo, chẳng lẽ là thịt người làm. Tiền hàng thanh toán hết, cậu thích ăn không?”
Trương Vĩ che miệng, thấy Bạch Thanh dừng lại, cho rằng Bạch Thanh muốn ăn bánh bao thịt, sắc mặt cũng thay đổi.
Bạch Thanh không ăn, bánh bao rất thơm nhưng ông chủ không phải là người biết kinh doanh.
Cửa hàng như vậy, cô sẽ không ghé thăm.
Gần đó chỉ có cửa hàng nhỏ, Bạch Thanh tùy tiện đi vào một nhà hàng dù không phải giờ cơm cũng có vài bàn có khách. Thực đơn có mấy chục món, giá không đắt, giá trung bình là mười lăm tệ. Chỉ có một món xa hoa, giá chín mươi chín tệ.
Bán với số lượng có hạn, mỗi ngày năm phần.
Hôm nay đã bán được ba phần.
Bạch Thanh quay đầu nhìn về phía Trương Vĩ, "Cậu mời khách?”
Trương Vĩ nói: "Em mời khách.”
Bạch Thanh cao giọng nói: "Ông chủ, hai phần cơm xa hoa.”
Ông chủ mập thò đầu ra khỏi phòng bếp, đáp một tiếng: "Được rồi!”
Phòng bếp vang lên tiếng nồi bếp va chạm rất nhỏ, bếp gas toả ra khí nóng. Chỉ ngắn ngủi hơn một phút, phần cơm xa hoa đã được đưa lên.
Trên đỉnh màu đỏ.
Bên dưới trắng tinh.
Ồ, đây là một phần cơm chiên thịt cà chua.
Trương Vĩ vừa nhìn đã che miệng bỏ chạy.
“Chờ một chút!”
Bạch Thanh gọi cậu lại.
Môi Trương Vĩ run rẩy, nhưng cũng không dám quay đầu bước đi.