Xuyên Vào Thế Giới Quỷ Dị Xây Dựng Địa Phủ

Chương 23

Bên kia, Tiền Hằng mời kiểm sát trưởng và văn thư Hứa lên xe.

Văn thư Hứa khéo léo từ chối.

Một chiếc xe màu đen lặng lẽ dừng lại bên cạnh hai người, văn thư Hứa mở cửa xe ngồi vào ghế lái phụ. Cuốn sách được mở ra và đặt sang một bên.

Xe khởi động, đuổi theo xe của Tiền Hằng phía trước.

Trên ghế lái không có một bóng người.

Dường như có một bóng ma vô hình đang lái xe.

“Đại ca, người bạn cũ này của anh thật thú vị.”

Văn thư Hứa dựa lưng vào ghế sau, nói chuyện với một kiểm sát viên chiếm không gian phía sau.

“Thú vị chỗ nào?”

"Đừng nói cho tôi biết anh không nhìn ra, lần đầu tiên cô ấy chế tạo quỷ bài... Để tôi nhìn xem, quỷ danh — Âm Sai Vô Danh. Lá quỷ bài này có thể đồng thời áp chế năm con Lộ Quỷ, trực tiếp đánh xuyên qua quỷ vực. Quả thực là Trấn Quỷ Giả trời sinh!"

“Ồ.”

“Anh không cảm thấy cô ấy là một Trấn Quỷ Giả cấp D mới nổi, còn bá đạo hơn so với anh đường đường là kiểm sát viên cấp A sao?"

“...”

Bóng tối thuần khiết quét qua ghế sau của chiếc xe, bóng dáng của kiểm sát viên biến mất. Văn thư Hứa không còn có thể bắt được sự tồn tại của anh, cũng biết mặc kệ mình nói cái gì đi nữa, đối phương cũng không nghe được.

Hiển nhiên, đại ca chê cậu ta phiền.

Chỉ mới nói vài câu thôi mà đã ngại phiền, nhưng trong lúc bận rộn, đặc biệt dành thời gian đi gặp Bạch Thanh, cũng không biết là bạn cũ như thế nào, có thể khiến cho đại ca coi trọng như thế.

Trực giác của văn thư Hứa nói cho cậu ta biết, sau này cơ hội tiếp xúc với Bạch Thanh còn rất nhiều. Một ngày nào đó, cậu ta có thể biết câu chuyện bên trong đó.

--------------------Bạch Thanh không có đến bệnh viện quỷ.

Bởi vì người bình thường không thể đến bệnh viện quỷ, Trấn Quỷ Giả không có lý do đặc biệt cũng chỉ có thể thăm hỏi bệnh nhân tại thời gian quy định.

Hôm nay chắc chắn là không được.

Bạch Thanh lẻ loi đứng trên đường dành cho người đi bộ, phân biệt con đường, đi về hướng có thể là nhà. Đi được nửa đường, cô ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào. Bụng cô reo ùng ục một tiếng, thân thể bày tỏ sự thèm ăn mãnh liệt.

Mùi thơm bay ra từ một cửa hàng bánh ngọt kiểu cũ, một lò bánh ngọt mới nướng xong được úp ngược vào trong đĩa inox dài, to bằng bàn tay, lớp vỏ vàng óng ánh.

Vừa nhìn đã biết là rất ngon.

Bạch Thanh hỏi ông chủ giá cả, trí nhớ của chủ nhân thân thể lập tức khôi phục.

Tin xấu đây.

Toàn thân cô cộng thêm số dư thẻ ngân hàng không tới 100 tệ, con số chính xác là 87 tệ 3 hào 5 xu.

Bánh ngọt mười lăm tệ, thật sự không đắt, nhưng đối với cô mà nói lại là một khoản tiền lớn.

“Chị…”

Giọng nói nam tính quen thuộc vang lên từ sau lưng, Bạch Thanh quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt Trương Vĩ tràn đầy ý cười.

“Chị, mua bánh ngọt à? Sao chị có thể trả tiền. Để em! Để em!”