Chương 3: Gặp mặt
Đăng và Nguyệt đã chơi game cùng nhau được ba năm, hai người cũng đã gặp nhau ở ngoài đời mấy lần. Người bạn này được hắn đánh giá là khá đáng tin cậy. Nhưng hắn cũng không biết nhiều về người bạn này. Chỉ biết cái tên, tuổi và khuôn mặt. Nguyệt đăng nhập vào tài khoản mạng xã hội của mình, tin nhắn của Đăng cũng hiện lên ngay lúc đó.
Đăng: Ê, mai rảnh không bạn?
Nguyệt: Có, rất rảnh.
Nguyệt vừa nhắn vừa nghĩ chắc tên này lại rủ đi chơi rồi. Và quả nhiên, sau đó y nhắn.
Đăng: Mai ra ngoài với tôi đi.
Đăng: Tôi có chỗ này hay lắm.
Đăng: Tới xem để mở mang tầm mắt.
Nguyệt thấy có gì đó không đúng bèn hỏi kỹ hơn.
Nguyệt: ???
Nguyệt: Gì vậy bạn ơi? Lỡ bạn bán tôi đi thì sao?
Đăng: Yên tâm, tôi không bán bạn đi đâu!
Nguyệt: Thế bạn muốn dẫn tôi đi xem cái gì?
Đăng: Đấu giá. Tôi mới được chú họ cho hai vé mà tôi lại mới chia tay bạn gái.
Đăng gửi kèm ảnh của hai thiệp mời cho Nguyệt.
Đăng: Nên mới rủ bạn đi cùng.
Nguyệt: Ủa, hai thằng học sinh đi xem cái đấy làm gì má???
Nguyệt: Mấy nơi đấy là cho người lớn mà.
Nguyệt vẫn muốn từ chối nhưng Đăng lại tiếp tục dụ dỗ.
Đăng: Đi đi mà!!! Xem thôi, xem có gì hay. Tôi tò mò lắm, người nhà tôi suốt ngày đi xem mấy cái đấy.
Đăng: Đi đi đi đi….
Nguyệt không trả lời tin nhắn mà chỉ ngồi yên. Lần này hắn sẽ liệt Đăng vào danh sách những đối tượng nguy hiểm. Đương nhiên hắn chưa tới mấy hội đấu giá bao giờ nhưng sống ở xã hội thượng lưu mười mấy năm trời, hắn Nguyệt cũng biết sơ sơ về mấy hội đấu giá kín này vì đây không chỉ là nơi mua bán đồ vật mà họ còn đấu giá cả con người. Nguyệt tự nghĩ rồi rùng mình. Tốt nhất vẫn nên tránh xa mấy nơi này.
Đang lúc hắn định mặc kệ Đăng rồi đi ra ngoài một lúc thì một cơn đau đầu chợt kéo đến. Mắt Nguyệt mờ đi, đầu bắt đầu đau nhức, cơ thể cũng lảo đảo không vững nữa. Thế rồi hắn gục mặt xuống bàn, bất tỉnh.
Nguyệt lại mơ. Nhưng lần này cảnh tượng trong giấc mơ rất khác. Không còn là khung cảnh của các môn phái đẫm máu, cũng không phải là rừng trúc bạt ngàn, cũng không phải là chiến trường hỗn loạn. Đây là một căn phòng tối, hắn không cảm nhận được nhiều vì tầm nhìn vẫn cứ mờ mờ. Xung quanh thì toàn là những người đàn ông, dáng người cũng khác nhau. Có người thì nhỏ nhắn, có người cao to lực lưỡng, có người trông xinh đẹp phi giới tính, có người mang vẻ đẹp nam tính. Và xung quanh cũng có cả trẻ con. Nhưng đặc điểm chung của những người này đó chính là bẩn thỉu và trông bần hàn, khốn khó tới vô cùng.
Quần áo trên người rách tả tơi, thân dính rất nhiều máu. Ngay cả Nguyệt cũng nhận được nỗi đau âm ỉ trên cơ thể mình. Hắn tự nhìn xuống phía dưới, đây không phải tay hắn, cũng không phải cơ thể hắn. Tầm nhìn của hắn vẫn mờ ảo. Bỗng hắn nghe loáng thoáng được tiếng quát của một người đàn ông.
Cánh cửa phòng nặng nề mở ra. Ánh sáng yếu ớt chảy tới bên chân hắn. Một người đàn ông lạ mặt bước vào. Hắn ta cầm một cái roi da trên tay bắt đầu khua khoắng khắp phòng. Bản thân hắn cũng bị đánh trúng nhưng hắn không có cảm giác đau. Nhưng miệng tự nhiên hắn lại nghe được tiếng kêu đau phát ra từ cổ họng mình.
Người đàn ông kia quát, hắn chỉ có thể nghe được ù ù nhưng cũng có thể hiểu được đại ý của người này. Gã nói những người này là vật phẩm của một buổi đấu giá. Và cái tên buổi đấu giá này…
Nguyệt chợt tỉnh lại, hắn nhìn đồng hồ máy tính. Mới chỉ lịm đi được có mười phút. Trên màn hình đã hiện lên cả chục tin nhắn của Đăng. Từ rủ rê sang lo lắng hỏi có chuyện gì vậy.
Nguyệt không trả lời tin nhắn đó vội mà lướt lên trên mấy tấm vé mà Đăng gửi cho. Đúng là cái tên mà hắn đã nghe thấy người đàn ông trong giấc mơ kia nói. Không lẽ hắn thật sự phải đến nơi đó sao? Hắn dần tò mò về chuyện đã xảy ra, tại sao hắn lại có chung điểm nhìn với một người trong số đó?
Vậy là hắn nhắn lại cho Đăng.
Nguyệt: Tôi không sao, chỉ là ngủ quên mất thôi.
Đăng: Không sao là tốt rồi.
Nguyệt: Mà tôi suy nghĩ kỹ rồi, tôi nghĩ tôi sẽ đi cùng cậu.
Nguyệt: Tôi sẽ tới buổi đấu giá.
Đăng: Được, quá tuyệt luôn!
Đăng: Mai tôi tới đón cậu nha. Nhà cậu ở đâu?
Nguyệt: Tôi sẽ đợi ở tòa A, khu Verne.
Đăng: Được, vậy tám giờ tối mai gặp nhau!
Nguyệt: Ừ, tôi đi ngủ đây.
Không hiểu sao dù đã ngủ cả ngày nhưng giờ Nguyệt lại rất buồn ngủ. Hai mắt hắn cứ díu lại. Vậy là hắn đi vệ sinh cơ thể đơn giản rồi lại nằm lên giường và ngủ tiếp.
Hắn lại tiếp tục mơ. Thật sự thì do mấy ngày nay cứ gặp mấy giấc mơ như này, hắn cũng ngủ li bì nên cơ thể rất mệt mỏi.
Lần này hắn không ở rừng trúc, cũng chẳng phải là trên tháp chuông cao mà là ở một thành phố phồn hoa. Hắn lướt qua một gã thanh niên cao lớn. Người nọ lập tức lao tới, ôm lấy chân hắn cầu xin:
-Xin ngài, hãy cho tôi ít đồng không thì một ít đồ ăn cũng được. Cầu xin ngài, tôi chết đói mất.
Hắn đưa tay ra với người kia rồi nói, giọng mang theo ngữ điệu mệnh lệnh với gã:
-Cầm lấy!
Người kia đang đưa bàn tay ra để nhận lấy mấy đồng của hắn thì hắn bỗng nắm chặt tay lại. Rồi hắn tiếp tục:
-Muốn có được số tiền này thì từ nay phải đi theo ta, nghe theo mệnh lệnh của ta.
Gã thanh niên lập tức gật đầu lia lịa trả lời:
-Được ạ! Ngài bảo gì tôi cũng nghe, xin hãy giúp tôi với.
Hắn ừ một tiếng bảo gã đi theo mình. Gã thanh niên cũng nhanh chóng đứng dậy chạy theo.
Nguyệt dẫn gã vào một quán ăn nhỏ. Mua cho gã mấy phần ăn. Thấy gã đã ăn xong, Nguyệt mới hỏi:
-Tên ngươi là gì?
-Tôi tên Dương, chỉ có thế thôi ạ.
Nguyệt gật đầu rồi nói tiếp:
-Tiếp tục nói về bản thân đi.
-Vâng.- Gã thanh niên gật đầu rồi tiếp tục- Tôi là người hầu trong phủ thành chủ này. Công việc của tôi là dọn chuồng ngựa. Nhưng cũng nhờ công việc ấy mà tôi may mắn thoát chết. Khi ấy tôi trốn trong đống rơm nên không bị phát hiện.
-Đã có chuyện gì xảy ra với phủ thành chủ?
Gã cúi đầu tiếp tục giải thích:
-Tôi chỉ nghe nói là thành chủ luyện tà thuật thế nên là cả nhà bị môn phái Đinh Đang diệt hết rồi.
Hắn tiếp tục hỏi:
-Vậy ngươi thấy thế nào về phái Đinh Đang đó.
-Mặc dù đúng là thành chủ có tôi nhưng tôi cũng không ưa chúng. Chúng đã cướp đi trốn nương thân của tôi.
-Vậy ngươi có biết về người đàn ông cầm thương và hay mặc đồ màu xanh không?
Gã nghe tới đây thì ngẩng đầu lên nói:
-Đó là trưởng môn của họ! Người đó rất mạnh. Ngài nói thật sao?
Hắn gật đầu:
-Đúng, ta muốn gϊếŧ hắn. Sao ngươi sợ rồi à? Muốn bỏ đi.
Gã lắc đầu:
-Tôi đã hứa sẽ phục vụ cho ngài.
Hắn gật đầu rồi ra hiệu cho gã đi theo mình.
Nguyệt mở mắt. Mặt trời đã mọc. Tia nắng cũng theo đó chen vào trong phòng, ôm ấp lấy cơ thể hắn. Nắng buổi sáng, làm cho hắn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Cơn đau đầu cũng biến mất. Hắn nhíu mày vì ánh nắng chiếu thẳng vào mặt. Nguyệt ngồi lên, đây là lần đầu kể từ khi bắt đầu nằm mơ mà cảnh trong mơ của hắn nhẹ nhàng vậy. Trước đây hắn không phải mơ thấy chém gϊếŧ thì cũng là máu me hoặc là cả hai cùng gộp lại. Giấc mơ mang lại cảm giác thật dễ chịu.
Nguyệt ngồi dậy, vệ sinh cá nhân rồi đi ra ngoài. Thường đang ở trong bếp làm bữa sáng. Thường thấy hắn thì chào hỏi:
-Cậu chủ, cậu thấy đỡ hơn chưa ạ?
Nguyệt ngồi vào bàn, trả lời:
-Đỡ hơn rồi.
Thường bê đồ ra bàn rồi nói:
-Vậy hôm nay cậu cứ nghỉ ngơi chút đi.- Thường nói xong thì vào bếp để lấy thìa, đũa. Cậu vừa đi vừa tiếp tục hỏi- Thế cậu có dự định gì hôm nay không ạ?
Nguyệt gật đầu trả lời:
-Tối nay tôi ra ngoài với bạn. Cậu cứ ở nhà đi, không cần theo.
-Không được đâu ạ. Tôi phải đi theo nếu không thì cậu lại xảy ra chuyện gì thì sao? Mấy giờ cậu đi?
Nguyệt đang định trả lời là tám giờ thì ngừng lại. Hắn suy nghĩ một lúc rồi nói:
-Chín giờ. Chín giờ bạn tôi tới đón.
-Vâng tôi biết rồi.
Nói xong thì Nguyệt cũng bắt đầu ăn. Thường thì bắt đầu dọn dẹp nhà bếp. Ăn xong, Nguyệt lại chạy vào trong phòng chơi máy tình tiếp. Hè mà, cũng chẳng có gì để làm.
Mãi cho tới tối, sau khi ăn xong, Nguyệt lại chạy vào phòng. Thường cũng quen với chuyện này từ lâu nên cũng không hỏi nhiều mà chỉ ngồi trong phòng khách xem TV. Nhưng lần này khác với suy nghĩ của cậu. Nguyệt không ở trong phòng chơi máy tính hay gì đó nữa mà hắn đã thay một bộ đồ lịch sự. Hắn mở cửa sổ ra, nhìn xuống phía dưới, đây là tầng cao nhất của một tòa nhà. Nó làm hắn nhớ tới tháp chuông trong ký ức.
Hắn hít sâu một hơi rồi thả lỏng. Cả cơ thể Nguyệt có một luồng khí chạy qua. Cơ thể hắn bỗng nhẹ hơn rất nhiều. Nhưng để cho chắc ăn, hắn vẫn buộc một sợi dây thừng vào bụng.
Nguyệt leo ra bên ngoài ban công rồi nhìn xuống dưới. Đó là ban công của nhà ở tầng dưới. Hắn nhảy thẳng xuống dưới. Tim hắn thót lại. Lần đầu hắn làm ở kiếp này vẫn có hơi bỡ ngỡ. Cũng may mà tầng dưới không ở nhà. Nếu không người ta sẽ tưởng hắn trộm. Nguyệt lại nhìn xuống phía dưới. Nói thật, hắn không dám xuống tiếp, thể là hắn trèo lên. Hắn vẫn nên nghĩ cách khác.
Hắn chợt nghĩ đến lối thoát hiểm ẩn trong nhà. Nhưng mà nó lại nằm ở bên ngoài gần phòng bếp. Nguyệt mà đi ra đảm bảo là sẽ Thường đang ngồi ngoài kia phát hiện. Vậy là phương án đó cũng bị loại bỏ.
Thế rồi hắn nhìn thấy cốc nước trên tủ đầu giường. Một ý tưởng nảy ra. Hắn đi tới bên cốc nước ấy, trong mơ hắn đã làm một lần. Như có một dòng nước chảy qua cơ thể hắn, mát rượi. Nước trong cốc bắt đầu chuyển động. Nó biến thành một người tí hon bay ra khỏi cốc. Nó nhẹ nhàng chạm vào mặt hắn. Cơ thể nó ẩm ướt và mát lạnh.
Theo mệnh lệnh của Nguyệt nó cầm lấy sợi dây thừng rồi bay lên sân thượng của tòa nhà. Cột chặt vào một nơi. Nguyệt nương theo đó mà trèo lên. Nhưng muốn đi xuống phía dưới từ chỗ này bằng thang bộ thì phải có chìa khóa của quản lí. Nguyệt quyết định tới bên chiếc chìa khóa để xem xét. Hắn nắm lấy chìa khóa, lại bắt đầu sử dụng biện pháp như kiếp trước. Khả năng điều động “linh lực” của hắn vẫn chưa quá hoàn thiện nên thời gian có hơi lâu một chút nhưng rồi hắn vẫn đánh nát cái vị trí khóa cửa. Nguyệt nhẩm đi nhẩm lại cậu xin lỗi với ban quản lí tòa nhà rồi đi xuống tầng dưới bằng thang thoát hiểm sau đó hắn lại đi vào thang máy.
Nguyệt nhìn đồng hồ trong điện thoại. Là tám giờ kém mười lăm. Cả quá trình bỏ trốn hắn mất ba mươi phút, nhanh hơn hắn nghĩ rất nhiều. Hắn thở phào rồi đợi đến khi thang máy hiện lên số một.
Nguyệt mới đi ra sảnh đã có một người gọi hắn. Là Đăng.
Đăng vừa thấy hắn đã chạy nhanh tới nói:
-Nguyệt, cậu đến sớm thật.
Nguyệt gật đầu rồi hỏi:
-Cậu tới trước mà. Thế cậu đợi lâu chưa?
-Chưa, tôi cũng mới đến thôi.- Nói rồi y dẫn Nguyệt ra ngoài, ở đây đã có một chiếc xe ô tô đợi sẵn. Đăng mở cửa để hắn vào trước rồi y cũng vào trong ngồi bên cạnh.
Xe đi rất êm. Đường cũng đẹp. Chẳng bao lâu mà hai người đã tới nơi. Thời gian họ đi là tầm hai mươi phút đổi lại. Đăng đưa cho Nguyệt một chiếc mặt nạ. Y nói:
-Này, đeo vào.
Nguyệt cũng làm theo. Hai người đi vào trong. Nơi này được trang trí khá là hiện đại. Tông màu chủ đạo là trắng thêm chút sắc đỏ và vàng. Ở chính giữa là một tấm thảm đỏ, hai bên là những người bảo vệ cao to.
Khách mời chỉ có thể đi theo lối thảm đỏ ở chính giữa để đi vào bên trong. Hai người đưa thiệp mời ra xong thì có thể đi vào. Đây là một sảnh lớn hơn. Nó được sử dụng như là một khu trưng bày. Có rất nhiều những người phụ nữ và cả đàn ông bị nhốt trong l*иg hoặc xích cổ quỳ dưới đất. Ngoài ra, nơi đây cũng trưng bày vài món vũ khí, đồ cổ quý hiếm hay những món cây cối, thực vật cấm lưu hành.
Đăng quay sang hỏi hắn:
-Này, cậu có muốn đi xem xung quanh không?
Nguyệt dứt khoát lắc đầu. Hắn đâu có muốn tới nơi này. Chẳng qua là giấc mơ kia nên mới tới đây để làm rõ. Nguyệt đoán nó có liên quan tới gã người hầu tên Dương kia. Dễ là gã cũng đang ở đây. Vì trong ký ức của hắn, hắn và Dương đã lập một khế ước với nhau.
Hắn đi lướt qua dàn “hàng hóa” được trưng bày ở đại sảnh này để vào sân khấu chính cũng là nơi diễn ra buổi đấu giá. Hắn lướt qua một người đàn ông đang nhìn vào khu trưng bày của mình mắng chửi. Đây là giọng nói trong giấc mơ của hắn. Nguyệt dừng bước, nhìn sang phía người đàn ông đó. Có lẽ tên đó cũng nhận ra được Nguyệt đang chú ý tới mình. Tên đó dừng lại rồi quay sang nhìn hắn.
Người đàn ông niềm nở cười:
-Chà ngài có việc gì sao?
Đăng cũng nhận thấy hắn dừng lại nên cũng đứng đó với hắn luôn. Y không để ý tới tên kia mà hỏi hắn:
-Cậu sao đấy? Để ý ai trong số đó à?
Những hàng hóa kia thấy có người đến thì nhao lên muốn tiến đến. Người đàn ông kia lạnh lùng quất một roi khiến họ sợ không dám tiến đến nữa. Lão lạnh lùng nhìn những người đó rồi mới quay sang Nguyệt nịnh nọt:
-Khách quý à, đây chỉ là mấy sản phẩm lỗi để trưng bày thôi. Ngài đừng để ý. Tôi thấy ngài có vẻ ưng người của tôi vậy để tôi đưa cho ngài danh sách…
Lão ta nói nhưng Nguyệt lại chẳng quan tâm. Hắn chỉ để ý tới một gã thanh niên gầy gò, cơ thể lại có chút cơ, không yếu chút nào. Gã thanh niên đó cũng đang nhìn hắn. Đó là Dương, hắn nhận ra được.
Người đàn ông cũng nhận thấy được Nguyệt đang nhìn Dương thì cũng nắm xích cổ của gã, kéo tới trước mặt hắn, giới thiệu:
-Ngài đang để ý tên này sao ạ?
Nguyệt gật đầu, tên kia thấy được mối làm ăn thì cười:
-Vì đây là sản phẩm lỗi nên tôi sẽ giảm giá cho ngài. Bình thường người của tôi phải mua với giá hơn mấy tỉ cơ nhưng tên này…- Lão nói tới đây thì chậc lưỡi- Tên này bị ngốc, chẳng làm được gì. Ngài có chắc không đấy?
Nguyệt gật đầu. Người đàn ông suy nghĩ một lúc rồi nói:
-Năm trăm triệu. Chỉ thế thôi, mong ngài không trả hàng.
Lão quyết định lấy giá thấp nhất có thể vì không muốn người ta trả lại hàng. Nó sẽ thành vết đen trong hồ sơ hành nghề của lão mất. Chốt giá xong, lão chỉ cho hắn cách trả tiền cho trung tâm rồi chuyển giao người luôn. Phương thức chuyển tiền ở đây rất lằng nhằng vì chủ yếu là các hoạt động buôn bán đen.
Nguyệt thanh toán xong thì khóc ròng. Hắn nhìn vào số tài khoản đã tiêu gần hết của mình. Chỗ tiền này bằng tiền tiêu vặt năm tháng của hắn. Cũng may mà hắn không có nhu cầu chi tiêu cao nên mới đủ tiền. Bây giờ hắn lại cảm thấy hơi hối hận. Mua người vốn nằm ngoài dự định của hắn, vừa rồi là theo bản năng và chính hắn cũng chẳng thể giải thích được lí do của hành động đó.