Chương 2: Con rối
Thường đi ra khỏi phòng, cậu cũng cẩn thận đóng cửa lại. Nguyệt ôm đầu nằm vật ra giường rồi nhìn vào hai bàn tay trắng tinh sạch sẽ của mình. Không hiểu sao hắn cứ nhớ về cái cảnh tượng đó, cái cảnh mà đôi bàn tay của hắn dính đầy máu của người đàn ông mà trong trí nhớ của hắn là trưởng môn phái Đinh Đang. Và điều đó khiến Nguyệt buồn nôn.
Nguyệt hít sâu rồi ngồi lên, bỗng hắn cảm nhận được một luồng khí nóng chảy theo kinh mạch làm hắn thoải mái vô cùng. Cố tìm lại cảm giác vừa rồi, hắn thả lỏng, ngồi xếp bằng trên giường rồi tiếp tục hít sâu, thở đều. Quả nhiên, luồng khí nóng ấy tiếp tục chảy thông theo mạch máu, lan ra toàn cơ thể hắn. Cơn đau đầu vừa rồi cũng giảm đi rõ rệt.
Nguyệt mỉm cười, đây chính là thứ gọi là “linh khí” trong kiếp trước của hắn. Nguyệt chạy nhanh tới bàn học rồi mở máy tính ra bắt đầu tìm hiểu kỹ hơn về cơ chế võ công ở đây. Mặc dù đã được học từ bé nhưng hắn không giỏi về võ nên mấy cái lý thuyết này hắn cũng chẳng mặn mà gì. Hắn chỉ hiểu sơ qua về cơ bản còn về chuyên sâu thì không muốn biết.
Sau mấy phút tìm kiếm cuối cùng hắn cũng tìm ra thứ mình muốn. Nguyệt nhắm mắt lại tự kiểm tra cơ thể của mình rồi chạy vội ra ngoài. Thường thấy hắn chạy ra thì ngạc nhiên hỏi:
- Có chuyện gì thế ạ?
Nguyệt cầm tay cậu lên rồi đặt hai ngón tay của mình lên mạch của Thường. Trong khi Thường vẫn còn đang ngơ ngác thì Nguyệt đã thầm đưa ra được kết luận. Kinh mạch của hắn khác hoàn toàn với Thường. Đây không phải là sự khác biệt giữa thiên tài và kẻ vô dụng trong võ học mà đây là hai cấu trúc khác nhau hoàn toàn. Có lẽ đây chính là lời giải thích cho việc hắn không thể luyện nổi võ ở đây. Vì cơ thể hắn vốn không phải của thế giới này. Nhưng để cho chắc chắn, Nguyệt vẫn muốn kiểm tra thêm một vài người nữa.
Thường yên lặng nhìn biểu cảm của Nguyệt. Cậu đang nghĩ xem rốt cuộc cậu chủ của mình bị làm sao thì đã bị hắn nắm tay kéo tới sàn đấu nhỏ được ông nội chuẩn bị cho. Thường đột nhiên hỏi:
- Cậu chủ, cậu chưa khỏi hẳn nên việc luyện tập để sau đi ạ!
Nguyệt quay đầu lại nhìn Thường nói:
- Không, tôi không sao. Chỉ là tôi mới biết thêm được vài điều mà trước đây tôi không biết thôi!
- Dạ?- Thường nghi ngờ hỏi lại.- Ý cậu là sao ạ?
- Cứ thử rồi biết.
Nguyệt leo lên sân đấu. Thường cũng leo lên theo. Hai người đứng đối diện nhau. Nguyệt hào hứng nói:
- Nào Thường đánh tôi bằng đòn mạnh nhất của cậu đi!
- Không!- Thường kiên quyết trả lời.- Tôi sẽ không làm thế. Thứ nhất làm vậy sẽ dễ làm cậu bị thương. Thứ hai, lương tâm tôi không cho phép tôi đánh người…
Thường nói đến đây thì ngừng lại. Nguyệt nhìn vào mắt cậu nói tiếp:
- Cậu không cho phép chính bản thân mình đánh người yếu hơn như vậy sao?
Thường im lặng coi, điều này cũng đồng nghĩa với việc khẳng định. Nguyệt lắc đầu thở dài. Rồi nói:
- Vậy thôi. Chúng ta cứ đánh như thường ngày là được.
- Vâng.
Thường vừa dứt lời đã vọt lên. Lần này Nguyệt không né nữa mà hắn bắt lấy nắm tay đang chuẩn bị tung cú đấm ra của cậu. Thường ngay lập tức tìm cách thoát ra khỏi sự khống chế của hắn nhưng cậu lại không thể di chuyển. Nguyệt cũng vậy, không di chuyển mà chỉ đứng yên một chỗ.
Hai người cứ đứng như thế trong vài giây. Nguyệt cứ liên tục nhìn vào bàn tay của mình. Thường đành lên tiếng:
- Cậu Nguyệt…
Vừa dứt lời Nguyệt đã buông tay Thường ra rồi cúi xuống nôn mửa. Cậu thấy thế cũng cúi xuống giúp hắn vuốt vuốt lưng. Một lúc sau hắn mới ngừng nôn mửa. Thường nhanh chóng đỡ hắn ngồi xuống gần đấy rồi chạy đi rót một cốc nước.
Nguyệt thở dài. Vừa rồi hắn lại nhớ tới cảnh tượng đẫm máu ở kiếp trước. Kinh khủng! Kinh tởm! Trong đầu hắn chỉ hiện lên những từ đó. Dù sao Nguyệt cũng đã và đang được nuôi lớn trong xã hội hiện đại, có pháp luật và con người thì có quyền tự do, bình đẳng. Dẫu cho kiếp trước hắn có thế nào thì kiếp này khi thấy lại những cảnh tượng đó hắn vẫn không thể nào chấp nhận được. Không biết sao mà sau giấc mơ kia mũi hắn lại cứ ngửi được cái mùi máu tanh thoang thoảng. Bụng hắn lại thấy khó chịu.
Chẳng bao lâu sau, Thường đã quay trở lại với cốc nước và mấy món đồ để dọn dẹp trên tay. Cậu đưa cho hắn cốc nước rồi bắt tay vào việc dọn dẹp.
Xong xuôi, Thường mới ngồi xuống bên cạnh hắn hỏi:
- Rốt cuộc cậu làm sao vậy?
Nguyệt nhìn sang Thường:
- Cậu không được nói với ai đâu đấy.
Thường gật đầu khẳng định:
- Cậu yên tâm! Cứ thoải mái tâm sự với tôi.
Nguyệt cúi đầu nhìn xuống cốc nước trong tay. Hắn vẫn quyết định không kể lại kiếp trước của mình với Thường. Hắn chỉ kể là:
- Ban nãy, khi hôn mê tôi có nằm mơ thấy một ông lão. Ông ý nói có một loại võ công rất phù hợp với tôi…
Nguyệt chưa nói xong, Thường đã kinh ngạc và vui mừng hô lên:
- Wow, thật sao? Đây chính là vô tình nhặt được bí kíp võ công trong tiểu thuyết đó sao? Rồi sao nữa ạ? Sao tự nhiên cậu lại cảm thấy không khỏe?
- Vì thứ này nó hơi khó làm quen thôi!
Thường cũng gật đầu vuốt lưng hắn rồi nói:
- Không sao, từ từ rồi sẽ quen thôi.
Nguyệt ừ nhẹ một tiếng rồi đứng lên trở lại phòng. Hắn tự xoa xoa bụng vì cảm giác buồn nôn vẫn còn. Nằm vật lên giường được một lúc, hai mí mắt Nguyệt đã dần trùng xuống. Một lần nữa tiến vào giấc ngủ.
Không biết qua bao lâu, Nguyệt choàng tỉnh giấc. Những hình ảnh trong mơ lại quẩn quanh trong ký ức hắn nhưng lần này có vẻ giấc mơ lần này rõ ràng và chi tiết hơn lần trước rất nhiều.
Trong giấc mơ, Nguyệt đang ở trong căn nhà gỗ cùng ông lão đầu tóc bạc phơ. Hắn bị người ta bỏ ở trong rừng, ông lão đó chính là người nhặt hắn trở về. Suốt một khoảng thời gian sống cùng nhau, ông lão giữ thái độ lạnh lùng với hắn. Nhưng đó cũng chỉ là ông lão thể hiện ra, ông ta cho hắn đồ ăn cũng cho hắn quần áo, đến tuổi cũng dạy hắn đọc chữ. Với một đứa trẻ bình thường có lẽ đó là lạnh lùng ngược lại với hắn khi ấy, với đứa trẻ vốn đã chẳng còn nơi nào mà nương tựa thì đó lại là sự ấm áp đến vô cùng.
Không biết thời gian trong mơ trôi qua được bao lâu, Nguyệt đoán là khi ấy bản thân mình kiếp trước đang tầm mười hai, mười ba tuổi gì đó. Vào một buổi đêm trăng thanh, gió mát. Trong mộng, hắn còn nhớ rõ được cái mùi thơm của rừng xanh và tiếng chơi đùa của lá và gió. Từ ngôi nhà nhỏ trong rừng tre, tia sáng từ ánh đèn dầu lên. Ông lão đầu tóc bạc phơ đang ngồi trước ánh đèn đó viết viết vẽ vẽ một cái gì đó. Ông lão đã như vậy mỗi tối được một tháng rồi. Nhưng lần này khác với mọi hôm, ông đã đưa quyển sách đó cho hắn. Ông bảo Nguyệt hãy theo nó và luyện tập.
Có lẽ trong giấc mơ cũng phải trôi qua được một đến hai tháng gì đó. Trong khoảng thời gian đấy hắn luyện tập theo quyển sách kia. Thứ đó trông vậy mà rất nhiều loại võ công và phép lạ. Không hiểu sao khi ấy hắn rất chú ý đến một loại pháp thuật gọi là điều khiển rối. Nó có thể biến những vật trong tự nhiên thành hình dạng con người hoặc bất cứ vật nào để tấn công. Nó cũng có thể áp dụng được với cả con người. Để thông thạo được nó, người sử dụng phải thông thạo, cân bằng và trung hòa được tất cả các yếu tố trong tự nhiên.
Giống như mọi lần, Nguyệt quen đường trở về căn nhà gỗ nhưng lần này lại khác hoàn toàn so với hình ảnh bình thường mà hắn thấy. Không còn ông lão yên lặng ngồi trong sân phơi nắng, tự chơi cờ với bản thân mình nữa mà có thêm một người đàn ông mặc chiếc áo màu xanh dương đậm pha với trắng. Ông ta cầm một chiếc thương dài, bên trên buộc hai quả chuông.
Người đàn ông này có vẻ đang rất tức giận với ông lão. Thế rồi hai người bắt đầu xông vào đánh nhau. Nguyệt chỉ dám núp ở đằng xa nhìn hai người, hắn biết hắn xông vào chỉ làm cản trở. Ban đầu ông lão đang ở kèo trên. Hắn thấy ông lão đã tạo ra một người đất chiến đấu cùng sau đó lại liên tục tấn công vào điểm yếu của đối phương. Thế nhưng, người kia lại có lợi thế ở sức trẻ hơn. Ông ta tránh những đòn tấn công dồn dập của người đất và ông lão. Chẳng bao lâu, ông ta cũng đập tan được người đất.
Ông lão thấy thế thì lập tực xông lên đánh một đòn mạnh vào người ông ta. Ông ta bay ra xa, đang định đứng lên thì bỗng cơ thể không còn kiểm soát được nữa. Ông ta cứ nằm bẹp ở dưới đất không thể di chuyển được. Ông lão từ từ tiến lại gần. Chắc là muốn đưa ra đòn kết liễu nhưng rồi một thanh kiếm bay ra chắn trước mặt của người đàn ông nọ. Đó là một người phụ nữ trung niên.
Bà ta để tay bắt ấn trước ngực rồi bắt đầu niệm. Ông lão thì nhanh chóng lao đến nhưng đáng tiếc tốc độ niệm của bà ta quá nhanh. Năm lá cờ đã xuất hiện xung quanh. Ông lão không thể tiếp tục sử dụng pháp thuật mà chỉ có thể đứng trơ ra đó. Pháp thuật ông lão sử dụng trên cơ thể người đàn ông cũng bị giải trừ. Ông ta lập tức nắm chặt lấy cây thương, lao vụt tới.
Ông lão cười nhẹ rồi như con thú cố gắng tìm cơ hội sống sót cuối cùng. Ông lão vùng lên, chống lại sự đau đớn do vây hãm của trên pháp, cố thi triển tất cả pháp thuật của mình. Đáng tiếc người đàn ông lại né được. Người trúng chiêu là người phụ nữ đang niệm trú kia. Ông lão cười lớn, nhưng thất khứu cũng đã máu chảy dòng dòng.
Ông lão quay sang người đàn ông. Người đàn ông nọ cũng dùng hết sức để tiếp tục chống trả. Thế nhưng ông lão vốn đã bị thương từ trước, không thể tiếp tục được nữa. Cứ thế cây thương dài đâm xuyên qua tim của ông lão. Cây thương dài ấy nhuốm đầy máu tươi. Chiếc chuông cũng nhuốm đỏ. Ông lão ngã xuống. Người nọ thở hổn hển. Rồi ánh mắt của ông ta nhìn về phía Nguyệt đang núp. Ông ta hét lớn:
- Học trò của lão quái cũng phải chết theo.
Nguyệt sợ hãi ngã ngồi ra phía sau…
Thế rồi hắn chợt tỉnh giấc. Mồ hôi lạnh thấm ướt trán hắn. Nguyệt thở sâu nhìn vào cốc nước bên bàn. Lại là ký ức kiếp trước. Đầu hắn đau nhức vô cùng. Hiện tại hắn vẫn chưa thể nào chấp nhận được những ký ức đó. Hắn cầm lấy chai nước được đặt trên tủ đầu giường rồi uống ừng ực.
Nguyệt ôm đầu, bỗng thấy nóng nóng. Quả nhiên, hắn sốt. Bên ngoài trời vẫn còn tối, Thường thì đang nằm trên ghế gần đó. Cậu nghe tiếng hắn tỉnh thì cũng mở mặt đi tới sờ lên trán hắn. Thường gật đầu:
- Được rồi, đã hạ sốt rồi.
Nguyệt giật mình lùi lại, hốt hoảng hỏi Thường:
- Tôi ngủ bao lâu rồi?
- Hai mươi tiếng rồi ạ.- Thường vừa nhìn đồng hồ vừa nói- Tôi nghĩ cậu nghỉ tí thôi nhưng mãi không thấy cậu ra nên mới vào kiểm tra. Ai ngờ cậu nằm co ro trên giường, người thì nóng ran, miệng cũng liên tục nói mơ. Tôi còn gọi mãi mà cậu không tỉnh lại.
Nghe Thường nói xong Nguyệt không có phản ứng gì cả. Hắn vẫn tập trung suy nghĩ về kiếp trước của mình. Nó cứ quanh quẩn trong đầu hắn. Giấc mơ chân thực đến vô cùng. Hắn thậm chí còn có thể ngửi được mùi của cơn mưa rừng tre trong giấc mơ ấy. Nguyệt nhắm mắt lại, tay vẫn ôm đầu nằm xuống giường. Thường thấy vậy thì cũng đỡ lấy hắn. Lo lắng hỏi:
- Cậu lại mơ thấy gì ạ?
- Cứ cho là thế đi…- Nguyệt quay mặt đi chỗ khác rồi tiếp tục nói- Cậu ra ngoài đi, tôi nghỉ ngơi một lát. Nếu thấy quá lâu tôi không ra ngoài thì cậu vào kiểm tra nhá.
- Vâng!- Thường nói xong thì đi ra ngoài cũng chu đáo đóng cửa lại mà cậu không quên dặn- Có gì cứ gọi tôi nhá.
Thường đóng cửa lại. Thực ra cậu cũng chẳng tin giấc mơ của cậu chủ mình lắm. Cậu bắt đầu xem xét không biết là có nên tìm bác sĩ tâm lí không chứ cứ để tình trạng này thì sẽ rất phiền phức. Thường thở dài. Tiếng chuông cửa vang lên. Thường nhanh chóng ra ngoài mở cửa. Bên ngoài có sáu người, ba nam, ba nữ. Cậu mời mấy người vào nhà rồi mấy người này cũng bắt đầu công việc dọn dẹp của mình. Thường dặn dò:
- Cậu chủ đang ngủ, không cần dọn trong đấy.
Mấy người kia cũng gật đầu, Thường chỉ đứng quan sát và chỉ đạo họ. Khoảng ba mươi phút sau, nơi này đã được dọn dẹp sạch sẽ. Một nam giúp việc tiến lại gần hỏi thăm:
- Cậu Thường này không biết dạo này tình hình cậu cả thế nào rồi? Ông Nhất hỏi cậu ấy có chăm chỉ tập luyện không?
Thường không biến sắc chỉ cười rồi trả lời:
- Cậu chủ vẫn vậy thôi, như lúc ở nhà không khác gì cả. Nói ông bà chủ yên tâm.
- Vâng.- Nam giúp việc gật đầu nói- Đúng rồi, ông Lâm cũng nhắc cậu phải tăng cường luyện tập cho cậu cả không năm học cũng sắp tới rồi.
Thường gật đầu rồi nhanh chóng tiễn khách. Đối phó với mấy người này không phải là dễ. Tất cả đều đã được học tập và rèn luyện ở nhà họ Chu. Rất biết cách nhìn mặt đoán ý. Mặc dù Thường rất tự tin vào khả năng của mình nhưng vẫn có hơi lo lắng trong lòng. Cậu cũng hiểu rõ được mấy người này vì mỗi ngày sẽ có các sáu người khác nhau tới dọn dẹp và đưa chuyển lời.
Thường thở dài rồi đi vào phòng bếp chuẩn bị sẵn cháo.
Trở lại với Nguyệt, hắn vẫn nằm lăn lộn trên giường. Hắn cứ liên tục nghĩ về giấc mơ của mình. Đầu hắn vẫn đau nhói lên khiến hắn khó chịu vô cùng. Nguyệt ôm đầu ngồi lên nghĩ có lẽ hắn nên hít thở chút không khí bên ngoài. Thế rồi Nguyệt đi ra ban công nhìn từ xuống đường. Tuy nơi này là trung tâm thành phố nhưng phòng này ở tầng cao nên không có chút khói bụi nào. Nguyệt ngồi trên bộ bàn ghế nhìn xuống đường bỗng đầu hắn lại đau nhức. Một ký ức lướt qua tâm trí hắn.
Hắn đứng trên đỉnh tòa tháp chuông to nhìn xuống môn phái Đinh Đang bị những người đất mà hắn điều khiển tấn công. Cảnh tượng không những máu me mà còn hỗn loạn. Nhìn tới đây hắn không chịu được nữa mà nhanh chóng ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh nôn mửa.
Hắn mệt mỏi đỡ tường trở về phòng ngủ. Bây giờ việc quan trọng nhất mà hắn cần làm là làm quen với những ký ức kiếp trước cứ bất chợt tới này. Nhưng trước hết hắn vẫn nên giải quyết tình trạng cơ thể mình.
Nguyệt lại ngồi khoanh chân trên giường bắt điều hòa khí và hơi thở như lúc trước hắn đã làm. Rất nhanh, hắn cũng đã cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Đầu hắn cũng không còn đau nữa, những ký ức đang cuộn trào cũng dần lắng xuống. Nguyệt hít thở thật sâu rồi đi ra bàn máy tính. Có lẽ chơi một lúc sẽ khiến tinh thần thoải mái hơn, hắn nghĩ vậy.
Nguyệt mở máy tính đăng nhập vào game, không lâu sau, người bạn chơi cùng hắn cũng lên tiếng:
- Ái chà chà! Anh trai Huyết Nguyệt hôm nay lại vào game cơ đấy. Tưởng hôm trước nói nghỉ game tập trung vào việc học mà?
- Không có gì hơi áp lực thôi!
- Đấy đã nói mà chơi game là hình thức giải trí sau những giờ học căng thẳng.
- Nó là giải trí chỉ khi điều độ thôi bạn ạ! Không có ai giải trí mà online suốt cả ngày như cậu đâu.- Nguyệt đùa.
- Rồi rồi mệt quá! Chơi đi.
Nguyệt không trả lời người kia nữa tập trung vào trò chơi của mình. Người bạn chơi game này của hắn có tên là Đăng. Chơi rất giỏi, bằng tuổi hắn.
Đánh xong mấy ván game người bạn này mới lên tiếng:
- Ê này đại gia! Thôi chơi game chán quá. Mình nhắn tin riêng đi được không? Tôi có chuyện này muốn nó.
- Được!
Nguyệt đáp lại ngắn gọn rồi thoát game, vào tài khoản mạng xã hội của mình.