"Mọi người có sợ chém trâu không?"
Tiểu Lôi liếʍ môi, đột nhiên dừng bước, vẻ mặt nghiêm túc nhìn tôi và Lục Linh Châu.
"Nếu sợ thì không cần đi nữa."
Tôi nhanh chóng lắc đầu.
"Hừ, có gì phải sợ, đừng nói là chém trâu, chém người chị còn không sợ."
Tôi nói chắc như đinh đóng cột, sợ Tiểu Lôi sẽ hối hận mà không chịu đưa chúng tôi đến đó.
Tiểu Lôi buông tay ra, dùng đôi mắt đen láy nhìn tôi một lúc rồi cười lớn.
"Ha ha, chém người cũng không sợ sao?"
"Vậy thì tốt quá rồi."
Trong lời nói của cậu bé này có gì đó rất kỳ lạ, tôi và Lục Linh Châu sợ bị lộ nên không dám nói chuyện với cậu bé ở trên đường, cứ thế cúi đầu đi tiếp.
Toàn bộ ngôi làng được xây dựng dọc theo sườn núi, đứng trên dốc có thể nhìn thấy thác nước nhỏ nằm kẹp giữa các đỉnh núi đối diện.
Những đám mây lớn từ ngọn núi đối diện bay tới, trông giống như một lớp sương mù dày đặc.
Vừa tới sườn dốc, Tiểu Lôi lẫn vào đám đông và biến mất.
Đám người chúng tôi cũng chen vào đám đông, kiễng chân tò mò nhìn đống lửa đang được đốt ở giữa.
Bên cạnh đống lửa có một chiếc cọc gỗ và một con trâu được buộc vào cọc.
Một ông lão mặc áo sơ mi rộng màu xanh lam, trên đầu đội khăn xếp cũng có màu xanh lam, tay ông ta cầm một cái bát nhỏ hướng về phía con trâu, lẩm bẩm điều gì đó.
Tôi kinh ngạc khi nhìn rõ mặt ông ta.
"Đây không phải là ông lão ở đầu làng sao? Tại sao tốc độ của ông ta còn nhanh hơn chúng ta?"
Tôi vừa mở miệng thì ông lão đã chú ý đến tôi.
Ông ta nâng cái bát nhỏ lên trước mặt, uống hết chất lỏng trong bát. Sau đó, ông ta bước đến chỗ chúng tôi và phun ra ngoài.
Làn nước như sương mù có màu xanh nhạt tản đi, mang theo mùi tanh.
Nói thì chậm, làm thì nhanh, tôi dùng tốc độ nhanh nhất kéo Tống Phỉ Phỉ tới chắn trước người mình.
Tôi quay lại và thấy Lục Linh Châu đang trốn sau lưng Giang Hạo Ngôn, trừng mắt nhìn tôi.
"Được lắm, không phải đồ đệ của mình, nên cậu sử dụng mà không cảm thấy xót chút nào phải không?"
Tống Phỉ Phỉ bị ngụm nước kia làm cho choáng váng, ánh mắt đờ đẫn nhìn ông lão.
"Ông làm cái gì đấy?"
Ông lão không nói gì, thấy tôi và Lục Linh Châu không bị nước phun trúng, cũng không nổi giận, mà giơ thẳng cái bát lên trước mặt chúng tôi.
Tôi không hiểu ông ta hành động như vậy là có ý gì, trong lúc tôi còn đang bối rối, đột nhiên lại cảm thấy cổ tay mình đau nhói.
Tôi nhìn xuống, trong lòng kinh hoảng.
Vết thương trên cổ tay của tôi nứt ra, lớp chất màu trắng ban đầu bị vỡ vụn như vỏ trứng vỡ, có một bàn tay vươn ra từ vết nứt.
Đó là một bàn tay nhỏ với năm ngón đầy vảy, móng tay dài trông giống móng thằn lằn.
Khi những móng vuốt đó duỗi ra, một cơn đau nhói từ cổ tay nhanh chóng truyền đến, tôi hét lên, mồ hôi lạnh chảy ra trên trán.
Lục Linh Châu cũng kêu "A..." một tiếng, lấm lét nhìn xung quanh.
"Ai... là ai nhéo tay tôi?"
"Kiều Mặc Vũ, có phải là cậu không?"
Tôi trợn mắt.
Thật tức chết đi được, con ngốc này, từ nhỏ tới lớn độ nhạy cảm với cảm giác đau đớn đều thấp hơn người khác, cho nên khi luyện võ cũng không hề sợ đau.
Trước đây, sư phụ luôn lấy cậu ấy làm ví dụ, nói cậu ấy lợi hại đến thế nào, cậu ấy đánh vào cọc gỗ cho đến khi tay đổ đầy máu mà không sợ đau. Không giống tôi, chỉ mới hơi đau một chút là tôi đã gào khóc om sòm.