Kiều Mặc Vũ: Địa Sư Thiếu Nữ

Chương 2

Thủy tộc tin rằng vạn vật ở sông, núi, ao, hồ, biển cả và thực vật hay chim muông đều có linh hồn, những linh hồn tách rời khỏi cơ thể mình đều là ma. Ma quỷ sẽ chiếm lấy cơ thể của con người, lúc này thì cần phải có Quỷ Sư để xua đuổi ma quỷ.

Tôi và Lục Linh Châu rất không hài lòng với điều này.

Tôi là hậu duệ của Địa Sư, Lục Linh Châu là đại đệ tử của Mao Sơn, có ác linh nào mà bọn tôi không thể giải quyết, cần gì phải tìm người trừ tà?

Nhưng hai chúng tôi đã thử mọi cách, thậm chí dùng cả lệnh bài Lôi Mộc để sét đánh vài phát vào tay Lục Linh Châu, nhưng vết thương vẫn không thay đổi.

Máu chảy ra ngoài, có một vết nứt lớn rỉ ra chất nhầy màu vàng. Ở giữa khe hở có một chất rắn màu trắng như thạch, nhìn không giống xương, cũng không biết là cái gì.

Lục Linh Châu thở dài.

"Chúng ta thử đi tìm Thủy Sư đi, tôi nghe nói đó là dân tộc thiểu số từ thời nhà Thương, có lẽ họ thật sự có thứ năng lực mà chúng ta không biết."

Không nghĩ tới, có rất nhiều Thủy sư biết sử dụng "Sách Trắng", nhưng Quỷ Sư có thể hiểu được "Sách Đen" lại vô cùng khó tìm. Trong nhiều ngày qua, Lục Linh Châu và tôi đã hỏi thăm nhiều làng nước ở Quý Châu, cuối cùng cũng có được một số tin tức.

Có một ông già tên Vi Vô Ương ở làng nước Chẩm Lôi, huyện Tam Đô là người có thể đọc "Sách Đen".

Nhìn vào biểu hiện của ông lão này, có lẽ cả hai chúng tôi đã tìm đúng nơi rồi.

"Ông ơi, sao ông lại bỏ chạy? Ông hãy nói cho cháu biết Vi Vô Ương đang ở đâu!"

Lục Linh Châu đứng ở tầng dưới hét to, trong khi ông ta ở trên lầu giả chết. La hét một hồi, ông ta vẫn không chịu mở cửa.

Không còn cách nào khác, chúng tôi đành bỏ cuộc, định đi vào làng tìm người khác để hỏi thăm.

Khi chúng tôi chuẩn bị quay người rời đi, một cậu bé khoảng tám, chín tuổi bất ngờ từ trong nhà chạy ra.

Mái tóc được cạo trọc, chỉ chừa phần giữa được tết thành bím dài đung đưa qua lại.

"Mấy anh chị là người nơi khác sao?"

Cậu bé tò mò nhìn chúng tôi.

"A, em biết rồi, mọi người là họ hàng của cô Vưu à? Đến viếng đám tang phải không?"

"Em tên là Tiểu Lôi, đi thôi, em dẫn mọi người đến đó."

Tiểu Lôi rất cởi mở, bước tới nắm lấy tay tôi và Lục Linh Châu, chúng tôi âm thầm đưa mắt nhìn nhau trao đổi tin tức, sau đó để mặc cậu bé dẫn chúng tôi vào trong làng.

Nghe nói ở tang lễ này sẽ có nhiều dân làng đến viếng, đi đến đó hỏi thăm tin tức của Vi Vô Ương sẽ thuận tiện hơn nhiều.

Tiểu Lôi vừa bước đi vừa giới thiệu với chúng tôi rằng cô Vưu đã qua đời ba ngày trước, hôm nay tình cờ là ngày đưa tang của bà ta.

"Một chút nữa có thể xem chém trâu, chém xong còn có thể ăn máu trâu tươi."

Hóa ra trong đám tang của Thủy tộc có tục lệ chém trâu, gϊếŧ ngựa, nếu người chết là đàn ông, gia đình người chết sẽ gϊếŧ một con ngựa để cúng tế, như vậy người quá cố sẽ có ngựa để cưỡi và kinh doanh ở thế giới bên kia.

Nếu người chết là phụ nữ thì sẽ gϊếŧ một con trâu, để người đã khuất có trâu cày bừa dưới âm phủ.

Tục lệ chém trâu này được thực hiện bởi các thành viên trong gia đình của người đã khuất, mỗi người chém một nhát, nên được gọi là chém trâu.

Vì quá trình này quá đẫm máu và tàn nhẫn, nên nhiều thanh niên bắt đầu phản đối phong tục này.