Vào cuối mùa đông, đầu mùa xuân năm ấy, đồng cỏ lau vào khu quy hoạch đô thị. Người ta sang bằng hết cả đồng cỏ lau, đốt cháy đen một vùng trời. Ngôi nhà của họ cũng cháy tan hòa vào tro bụi của cỏ lau. Màu trắng muốt ngày xưa chỉ còn lại màu đen hoang tàn, những buồn vui cũng trôi vào dĩ vãng, một kiếp người đã qua, chẳng còn ai giữ lại một chút ký ức nào cả. Cuối cùng, họ đã được ở cạnh nhau, nhưng khi vào quy hoạch đô thị, ngôi mộ của họ được dời lên, hoả táng.
Đầu xuân, không khí mát mẻ dễ chịu vô cùng. Biển trong xanh, gió nhè nhẹ, thoang thoảng mùi mặn tanh của làng chài gần đó. Ba người đứng trên ghềnh đá Mũi Né, cùng hướng mắt về phía biển khơi xa mênh mông, nơi những cánh chim hải âu đang tự do lượn bay trên bầu trời. Sóng nhịp vào ghềnh đá rì rào, ánh chiều tà còn vương trên cao, phả ánh vàng tươi ấm áp lấp lánh trên mặt biển. Chị Huyền nhắm mắt lại, hít lấy làn gió biển.
- Ngày xưa, ở nơi này, chắc họ hạnh phúc lắm. Mong là ở kiếp sau họ sẽ mãi mãi bên nhau, mãi mãi hạnh phúc.
Người mẹ ôm hủ tro cốt của Hoài Nhân trên tay, nhìn thăm thẳm vào đáy biển sâu.
- Trên đời này làm gì có kiếp sau, chỉ vì cuộc đời này quá đau đớn và vô vọng nên người ta mới hứa hẹn cho kiếp sau.
Chị Huyền tràn ra hai dòng lệ, cắn chặt môi cho dòng máu đỏ trào ra, mặn tanh trong vòm họng.
- Không, họ sẽ có kiếp sau, kiếp sau sẽ đẹp đẽ hơn như thế này mà.
Chị nức nở đến run cả người, nỗi ân hận tuôn dài theo dòng lệ. Cơn đau thắt ngang l*иg ngực, chị vỗ mạnh vào tim. Người ba bước đến trước mặt chị, đưa hủ tro cốt của Minh Thiện.
- Bác là người đã gây ra hậu quả như ngày hôm nay, bác không nỡ…
Giọng ông run lên rồi toàn thân liu xiu đứng không vững. Chị lùi lại, cuối mặt, lắc đầu.
- Không, làm sao con có đủ tư cách chứ. Con đã phá hoại đi hạnh phúc ấy, con đã tổn thương anh Thiện, đã gϊếŧ Hoài Nhân, suốt cuộc đời này cũng không thể nào tha thứ cho bản thân mình được.
Người mẹ bước tới ôm hai hủ tro cốt vào lòng, siết chặt và hôn thắm thiết, ánh mắt nặng nỗi buồn ấy đầy ấp sự yêu thương.
- Chúng con mãi là con của mẹ.
Tro cốt cuốn theo làn gió bay đi, quyện vào nước biển. Chị ngã khuỵu xuống, nhìn theo làn sóng xô chập chùng cuộn trào khơi xa, nhìn thăm thẳm vào đáy biển sâu mặc cho ánh hoàng hôn ghì đè lấy bóng dáng, hòa vào bóng tối của màn đêm.
*
Đồng cỏ lau lại vào mùa hoa nở trắng muốt, hoa nghiêng nghiêng theo gió trong ánh chiều tà. Con đường mòn trải dài cong cong, cắt đôi đồng cỏ lau. Cuối con đường, ánh hoàng hôn đã ửng vàng rực rỡ. Anh quay mặt lại, cười tươi, ánh chiều lấp lánh sau nụ cười rạng rỡ, gương mặt tươi tắn như mùa xuân.
- Nhân à, lên xe anh chở này.
Nhân lững thững bước theo sau, ôm bó cỏ lau, chiếc áo sơ mi trắng phập phồng theo gió. Nghe tiếng đùa vui, chị Huyền chạy vội tới.
- Hoài Nhân à, anh Thiện à.
Chị cười tít mắt, rượt theo Hoài Nhân, kéo lại rồi nựng lấy đôi má, hôn lên bàn tay. Nhân đẩy chị ra, sợ hãi chạy vội lại xe cho anh chở đi.
- Bà điên này, phiền phức thật, đồ điên…
Chị ngây dại nhìn theo họ, một tay ôm con gấu bông, một tay ôm quyển nhật ký bước lê thê trên đường, đôi mắt lại trở về với nỗi buồn. Đã mười bốn năm trôi qua, nỗi ân hận vẫn còn bao trùm lấy chị. Hằng đêm, mỗi giấc mơ đều ám ảnh, trong đó chỉ toàn là tiếng sóng biển, là đáy biển sâu thẳm, là nỗi tối tăm, ngột ngạt bủa vây, đến mức, chị đã phát điên.
Chị ôm siết con gấu bông, hôn lấy.
- Gấu bông à, tao đặt tên mày là “hạnh phúc”, tao và mày sẽ cùng đi tìm họ, họ là “hạnh phúc” đó, gấu bông à.
Nụ cười gượng gạo trên gương mặt khờ khạo ấy. Chị hát ca vô tư, lê bước trên đường mòn, cho đến khi ánh hoàng hôn chìm sâu và màn đêm dần bao trùm, lạnh lẽo. Đêm ấy, gió bấc thổi lên cuồn cuộn, tiếng sấm vang rền ầm trời và mưa bắt đầu rơi. Chị ôm siết con gấu bông và quyển nhật ký vào lòng để tránh những hạt mưa, chân chạy cuống cuồng, bóng dáng chìm sâu vào màn mưa, ẩn khuất vào đồng cỏ lau…