Tôi lờ mờ tỉnh dậy, lại thấy bản thân nằm trong căn phòng hồi sức cũ, vẫn nhiều dây truyền dịch và máy y khoa bao quanh. Tôi thắc mắc, có lẽ hôm qua chỉ là một giấc mơ, chỉ là bản thân quá khao khát tự do và má Lành vẫn còn đang khỏe. Tôi cố nghĩ vậy nhưng sao giấc mơ ấy chân thật đến kỳ lạ, đến trái tim vẫn còn nhoi nhói từng hồi. Tôi đang mong lung suy nghĩ thì mẹ và ba bước vào phòng, ba đứng bên cạnh, vuốt tóc tôi, một hành động mà ba chưa bao giờ làm, tôi thấy bất ngờ nhưng tâm hồn bỗng dưng phần nào nhẹ nhõm. Ánh mắt ba trìu mến nhưng buồn thiu.
- Con chóng khỏe, ba luôn yêu con.
Ôi, tôi đã được ba yêu thương rồi, thật bất ngờ, nhưng tiếc là không phải lúc bản thân thảm hại như thế này. Một chút niềm vui dâng lên, nhưng tâm hồn tôi không thể vui như trước được nữa. Câu chuyện mơ hồ đêm qua đưa tôi trở về với thắc mắc, tôi thều thào trong máy thở oxi.
- Má Lành khỏe không ba.
Ba nhìn sang mẹ, ánh mắt hai người chạm nhau. Mẹ khẽ lắc đầu, ba cắn môi.
- Má Lành chết rồi, chết trong cơn mưa đêm qua.
Tim tôi đã dừng đập trong một lúc. Thì ra đêm qua không phải là mơ, đó là sự thật mà tôi không dám nghĩ tới. Ai rồi cũng bỏ tôi đi, chỉ còn nỗi đau vẫn cứ bám víu lấy. Đảo mắt nhìn mọi thứ ngột ngạt xung quanh, tôi không còn đủ sức để cử động một ngón tay, ngay cả việc thở còn thấy mệt nhọc. Tôi nhắm mắt để hồi tưởng về một chút ký ức còn sót lại, những ký ức ấy dần mờ thêm, mơ hồ như một giấc mộng không rõ ràng, chỉ còn lại trong tâm trí một màu hoa cỏ lau trắng muốt xen lẫn trong biển trời xanh rì. Tôi bỗng thèm cảm giác được ngồi tự do ở đâu đó, được buông thõng hai chân để đón gió trời, để chìm đắm trong ánh hoàng hôn.
- Ba ơi! Con khỏe lắm rồi, ba đưa con đến đồng cỏ lau nhé.
Tay ba vuốt dài xuống gương mặt đầy hốc hác, miệng mấp máy, lời nói đứt từng đoạn.
- Con cố gắng thêm xíu nữa, ngày mai con khỏe hơn, không cần hỗ trợ thở oxi, ba sẽ đưa con đến đồng cỏ lau. Con cố gắng nhé, mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi. Con khỏe rồi, muốn gì ba cũng chiều tất cả.
Tôi lẩm bẩm trong đầu: - Ngày mai ba sẽ đưa tôi đến đồng cỏ lau sao? Rồi suy nghĩ vu vơ: - Chà! Ba cho em ra thăm anh rồi, dường như ba đã chấp nhận chúng ta rồi, anh hãy nói với ba rằng anh đã cưới em đi! Tôi cười lên khoái chí, cười đến nỗi ba sợ hãi nhìn tôi tái mặt.
- Ba chiều con tất cả phải không?
- Phải, tất cả…
- Con sẽ mau chóng khỏe để được ba đưa đến đồng cỏ lau. Sau này, con sẽ thành công theo cách riêng của mình, nhưng không phải trong gò bó ngục tù này, con xin lỗi nếu đã làm ba thất vọng. Và, nếu mai này mọi chuyện không tốt như ba kỳ vọng, con xin lỗi và ba đừng buồn nhé. Con chỉ mong ước một điều đó là được bên anh mãi mãi, hãy chôn con ở cạnh mộ anh, và sau đó được cùng anh hòa vào biển trời ở ghềnh đá Mũi Né…
Lần đầu tiên, người ba cứng rắn, mạnh mẽ bật khóc trước mặt tôi. Dáng ba co từng cơn như điện giật, tiếng nấc từng hồi. - Con vẫn là con của ba, chưa bao giờ thay đổi, chỉ vì đến giây phút này ba mới thật sự chấp nhận con.
*
Hôm sau, ánh sáng ngoài cửa sổ xuyên qua rèm cửa, một chút hơi ấm chạm vào làn da làm tôi thức giấc, tôi thèm khát ánh mặt trời lắm rồi. Tôi nghiêng ánh nhìn về khung cửa sổ, nơi có tiếng chim ríu rít ngoài kia. Tôi muốn vén tấm rèm ấy lên để đón chút ánh bình minh, để nhìn đàn chim nhảy nhót trên nhành cây. Mẹ ngồi bên cạnh, gục đầu trên giường, có lẽ nhiều đêm qua mẹ đã thức trắng. Tôi không muốn làm phiền mẹ nên với tay về phía cửa sổ để vén tấm rèm. Các sợi dây truyền dịch làm vướng víu, tôi gỡ dây truyền dịch một bên tay, trườn người vén tấm rèm qua một bên. Chỉ hở được một khoảng nhỏ tầm một gang tay, vô dụng thật, nhưng không sao, cũng đủ một khoảng trời để say sưa bay bổng.
Hôm nay nắng sớm mai đẹp quá, đàn chim líu lo nhảy nhót qua lại trên cành cây cao. Tôi thấy lòng nhẹ nhõm, lâng lâng. Bỗng bên tai nghe được tiếng xe đạp cót két, tiếng cười đùa của anh, tiếng gió lùa trên đồng cỏ lao xao, tiếng sóng biển rì rào. Những âm thanh hồi ức ấy hòa quyện vào nhau, tôi thả hồn mình bay bổng trong hơi ấm sớm mai. Chợt, từng khung cảnh ngày xưa hiện về trong khung trời ngoài cửa sổ. Hình ảnh anh chở tôi trên con đường lá đổ, chớm nở một chút bồi hồi nhưng đầy rạo rực, vấn vương. Hình ảnh chúng tôi lén lút hôn nhau trong công viên, hồi hộp nhưng ngọt ngào, say đắm. Hình ảnh anh cười rạng rỡ ngược ánh chiều tà, thấp thoáng trong màu hoa cỏ lau, bình yên và lộng lẫy. Hình ảnh chúng tôi mơ mộng trước thênh thang biển trời, vô định nhưng luôn hoài mong. Rồi bất chợt tôi thấy anh hiện về bên cửa sổ, chân thật và chắc chắn đó không phải là ảo giác hay mơ vì trông anh rất rõ đến từng kẽ tóc. Anh đứng bên cửa sổ, chẳng nói gì. Có vẻ anh đã gầy đi một chút, đôi mắt đã buồn hơn một chút.
- Anh à! Ai rồi cũng sẽ chết, phải không anh? Em sẽ gửi gắm những kỷ niệm của chúng ta vào trong kỷ vật, trong một bức ảnh hay một đoạn phim nào đó, để khi có người xem lại, chúng ta vẫn còn đó, bên nhau. Ôi thanh xuân của chúng ta đớn đau và rực rỡ. Anh hãy đến gần và hôn em đi.
Anh bước đến, khẽ chạm môi vào má tôi. Tôi cảm nhận rõ hơi ấm thân thuộc ấy, lòng bình thản không một vấn vương. Tôi chợt muốn khép đôi mắt lại, muốn ngủ một giấc thật bình yên nhưng hai bàn tay ấm của anh áp sát vào má tôi, khẽ lay.
- Đừng ngủ mà, tỉnh dậy đi, anh không muốn em thế này đâu. Hoài Nhân à, tỉnh dậy đi em.
Tôi cố mở mắt ra để nhìn anh rõ hơn, để tỉnh dậy trong cơn mệt mỏi, buồn ngủ đến rã người, nhưng không thể.
- Em muốn ngắm anh rõ hơn nữa, đến gần em hơn nữa đi.
Anh ôm chầm lấy tôi để hơi ấm loang ra toàn thân. Tôi đã nghe thấy tiếng anh khóc sụt sùi bên tai, nhưng mọi cảm giác đã dần tan mờ đi mất. Tiếng tít dài từ máy đo điện tim vang lên, trước mắt bỗng tối sầm lại. Tôi cố mở to mắt để nhìn thấy anh thêm một lần nữa, nhưng không kịp nữa rồi.
- Tiếc thật, em xin lỗi! Em không thể giữ kỷ niệm của đôi ta dài thêm được một chút nữa rồi. Em mệt rồi, em nghỉ ngơi đây, chúng ta sẽ gặp lại nhau, vào một ngày đẹp trời đầy nắng, phải không anh!
Tôi mỉm cười, hít một hơi nhẹ lần cuối, nhắm mắt lại và tim dần chìm vào giấc ngủ im lìm.
*
Người mẹ đôi tay run run, nâng niu gương mặt đứa con. Gương mặt ấy như đang ngủ say, vẫn đượm một chút u buồn, hồn nhiên và trong trẻo. Nước mắt mẹ đã rơi, tràn ra thành hai dòng, rơi trên cái xác đã dần tái xanh. Mẹ nhìn sang ba, nỗi uất hận dâng trào trong tiếng khóc.
- Con của chúng ta đã chết rồi, mình vừa lòng chưa!
Ba vỗ từng nhịp vào l*иg ngực, tiếng nức nở đã bật ra trên đôi môi.