Đồng Cỏ Lau

Chương 3

Hôm sau, buổi sáng trời trong veo, nắng chan chan và không khí dần oi bức. Sau một đêm không ngủ, tôi rất mệt mỏi nhưng phải cố gắng tập trung tinh thần tự lái xe mô tô đi học. Đến lớp, tôi ngồi ngủ gục mấy tiết liền. Đến chiều về, trời đỗ mưa tầm tã. Tay lái yếu, cả ngày mệt mỏi vì đêm qua không ngủ, lại gặp phải trời mưa, chạy đến đoạn ngã tư đường, tôi tự va vào trụ đường ngã xe. Bị thương không nặng nhưng chân tôi bị xe ngã đè lên không thể rút ra. Tôi loay hoay và cơn đau dần nhói lên ở cẳng chân, cảm giác mình chẳng còn chút sức lực để rút chân ra, tôi chỉ muốn nằm ì ra đó, dưới cơn mưa. Bỗng dưng tôi thấy chân mình nhẹ nhàng hơn, dường như chiếc xe được nâng lên. Tôi xoay đầu nhìn lên, có một anh thanh niên đang đỡ lấy xe tôi, và sau đó anh vội dắt xe, dìu tôi vào tiệm sửa xe bên lề đường gần đó. Cả người tôi ướt như chuột lội, đôi môi tím ngắt và tay chân run lẩy bẩy. Anh lấy cái áo cho tôi thay, nhưng tôi có bao giờ thay áo trước mặt người lạ nên cứ ngập ngừng. Anh kéo tôi vào một góc tường, lấy tấm vải chắn ngang và nhìn ra chổ khác cho tôi đỡ ngại.

- Em sợ người ta thấy cơ thể trắng nõn của mình à.

Đó như một câu nói vô duyên làm tôi càng ngại hơn. Tôi lỡ thay áo rồi nên đành bẽn lẽn bước ra phía trước tiệm ngồi đợi tạnh mưa, chứ nếu không, lúc đó tôi chỉ muốn mặc lại cái áo ướt cho xong. Anh lấy chai dầu nóng đưa cho tôi.

- Anh xin lỗi! Nhưng chân em đang sưng lên đấy, mai lại đau nhứt cho coi.

Tôi cười trừ và nhìn lơ ra phía trời mưa ngoài kia. Anh ngồi khuỵu xuống, xắn ống quần tôi lên và xoa dầu vào vết bầm đang dần sưng. Tôi hơi bất ngờ, sao lại có người nhiệt tình với mình đến thế, sự thờ ơ của tôi lúc giờ dần trở thành sự ngại ngùng.

- Này! Em tự làm được mà.

- Cứ ngồi yên đấy, để anh.

Tôi cảm nhận được sự quan tâm đáng yêu từ anh. Một cảm giác được quan tâm mà tôi chưa từng được nhận bởi bất kỳ ai, một chút vui vui và thú vị. Nhìn anh đang cặm cụi xoa dầu, bây giờ tôi mới để ý đến ngoại hình của anh. Dáng anh cao hơn tôi một xíu, chắc hơn mét tám. Cái áo ướt mưa đang ôm sát cơ thể lộ ra những thớ cơ săn chắc. Anh có làn da ngăm nhưng đôi môi lại ửng hồng nổi bật, mũi thon cao, gương mặt góc cạnh, nét nào dứt khoát nét ấy. Nụ cười có vẻ lãng tử, phong trần nhưng ẩn khuất chút dịu dàng, gần gũi, đôi mắt màu nâu trầm như đang cười nhưng lại vương vấn chút u uất, đìu hiu. Bất giác, tôi nhìn chằm chằm vào anh và tự cười.

Anh đứng dậy vỗ vào vai và hỏi có đau ở đâu nữa không. Tôi ấp úng như đứa con gái biết mắc cỡ, cố gượng người nhưng rồi vẫn lộ vẻ yếu đuối, mong manh. Thế rồi, sợ tôi lái xe về nguy hiểm, anh lấy xe tôi chở tôi về nhà. Mưa vẫn cứ rả rích, tôi ngồi phía sau nép trong vạt áo mưa. Nước mưa lạnh buốt còn lưng anh thì ấm áp vô cùng. Tôi xoa bàn tay, ép sát người về phía lưng anh và cảm nhận rõ nhịp tim của mình và anh, kỳ lạ, nó gần như trùng nhịp với nhau.

Đến nhà, anh dắt xe và dìu tôi đến cổng. Tôi nhìn xuống chiếc áo thun đang mặc trên người, chiếc áo dính đầy nhớt xe nhưng rất thơm mùi nước xả vải.

- Ngày mai em sẽ gửi lại anh chiếc áo khác.

Anh cười, quay đi bước lững thững trong mưa.

- Này, nhà anh ở đâu thế.

- Gần đây thôi, anh tự về được. À, anh tên Thiện, còn em.

- Em tên Nhân, hẹn gặp lại anh một ngày gần nhất.

Anh bước điềm nhiên trong cơn mưa. Tôi nhìn theo anh một khoảng xa, cho đến khi dáng anh chìm vào trong cơn mưa tầm tã. Mãi sau này tôi mới biết, nhà anh ở cách đó hơn bốn kilômét, không biết hôm ấy anh đã lội bộ hay đã đón xe về nhà, nghĩ lại thấy thật áy náy. Nhưng cũng may, trên đường về tôi đã kịp lưu lại số điện thoại của anh.

Vào đến nhà, thấy tôi và xe đều tả tơi, mẹ hoang mang hỏi han đủ thứ, còn ba thì cứ cằn nhằn bảo tôi thật vô dụng. Không sao, tôi đã quen với tính cách này của ba rồi. Ba gọi bác sĩ đến khám, cũng chẳng có gì quan trọng, chỉ là vài vết thương nhỏ ngoài da. Tôi ăn vài đũa cơm qua loa rồi chạy tọt lên phòng, mệt mỏi và chỉ muốn nằm lăn ra ngủ ngay. Kỳ lạ, nhắm mắt tôi lại nhớ đến gương mặt của anh, cái nét đẹp không giống với những người tôi đã từng thấy, và cái cảm giác là lạ không giống một cảm giác nào mà tôi từng biết. Tôi có một đêm với giấc ngủ chập chờn, hình bóng anh thấp thoáng trong giấc mơ.

Sáng hôm sau, là ngày thứ sáu. Tôi đờ đẫn ngồi dậy trên giường, mở rèm cửa sổ cho ánh nắng chói chan buổi sáng hắt thẳng vào mặt, tôi ngồi thừ ở đó gần mười phút để hoàn hồn sau một đêm chỉ ngủ được vài tiếng. Tôi thay đồ, chuẩn bị tài liệu cho bữa học cuối tuần mệt mỏi. Mặc chiếc áo sơ mi trắng đóng thùng trong quần tây đen, tôi đeo thêm cái kính cận và xoay vài vòng ngắm mình trong gương : - Mình hơi gầy nhưng cũng đẹp trai lắm chứ, vậy mà đến giờ vẫn chưa có mối tình vắt vai. Tôi tự véo đôi má trắng nõn của mình rồi cười. Tôi không đến nỗi ế, vẫn được nhiều cô gái tỏ tình, nhưng chẳng hiểu sao chưa ai làm bản thân mình rung động, tôi nghi vấn mình có phải là người vô cảm không. Nghĩ đến đấy, tôi lại nhớ đến anh. - Anh Thiện, hắn cũng dễ thương nhỉ! Tôi cười vu vơ và cầm điện thoại lên nhắn với anh vài câu. Chỉ đơn thuần muốn gửi lời cảm ơn đến anh, nhưng khi soạn tin nhắn thì cứ ngập ngừng suy nghĩ mãi. Một lúc sau mới dứt khoát: - Cảm ơn anh! Ngày hôm qua nếu không có anh giúp, em không biết phải làm thế nào nữa. Nếu anh không bận, hôm nào mình gặp nhau nhé, em muốn trực tiếp gửi lời cảm ơn anh. Tôi bấm phím gửi và vội vàng bỏ điện thoại vào cặp, chạy xuống nhà lấy xe đi học, không phải vì tôi sợ đi học muộn mà vì sợ anh sẽ trả lời ngay hoặc sợ cả khi anh không trả lời tin nhắn.

Trong tiết học buổi sáng hôm ấy, tôi hồi hộp lén mở điện thoại để xem tin nhắn. Anh gửi: - Lúc nào anh cũng có thể sắp xếp được thời gian, chỉ cần em cho anh hay sớm một tí là được. Tôi vui mừng đến mức cười ra tiếng và bị giáo viên nhắc nhở, nhưng cũng tranh thủ chốt kèo với anh vào buổi chiều thứ Bảy ngày mai.

Từ hôm bị ngã xe, ba không cho tôi chạy mô tô nữa. Tôi nói dối sẽ đạp xe đi dạo phố ngoài ngoại ô với đám bạn, để kiếm một cái cớ ra gặp anh. Tôi chẳng biết mình suy nghĩ ra cái cớ này để làm gì, tôi có thể nói với ba rằng mình sẽ đi cà phê với người bạn mới quen được mà, tôi chẳng biết, nhưng tôi muốn giữ mọi thứ bí mật về cuộc gặp gỡ này hơn.

Ngày gặp đầu tiên ấy, tôi đến tiệm sửa xe để đón anh. Anh chở tôi đến một quán cà phê thưa người gần đó. Chúng tôi ngồi trên ban công, hướng mắt nhìn về phía ngã tư đường đang dần vắng xe lại qua. Sau cơn mưa lúc chiều, cơn gió hiu hiu trở nên mát rượi. Không giống người anh ân cần dễ thương như hôm trước, hôm nay anh ngại ngùng đáng yêu đến lạ. Anh không biết nói gì với tôi, một lúc lại gằn giọng rồi giả vờ ho. Tôi áp tay vào cốc sữa nóng, kiềm lại sự ấp úng, cố tìm vài chủ đề để cuộc gặp gỡ không trở nên thinh lặng, để anh thoải mái và tôi cũng cảm thấy tự nhiên hơn. Chúng tôi hỏi về gia đình, về cuộc sống của nhau. Một lúc sau, như bắt được cùng tần số đồng điệu, chúng tôi bắt đầu bàn tán luyên thuyên về mọi thứ. Tôi vốn dĩ là một đứa ít nói, nhưng từ lúc gặp anh, tôi như con sáo sổ l*иg, cứ nói mãi, nói như bù lại những tháng ngày nhạt nhẽo vừa qua. Anh cứ nghe tôi nói, rồi cười, rồi lại hỏi tới tấp làm tôi càng luyên thuyên nói nhiều hơn. Từ lúc ấy, cuộc gặp gỡ trở nên vui hơn hẵng, chúng tôi đã biết về nhau hơn, anh đáng yêu hơn những gì tôi nghĩ.

Cuối buổi hẹn, tôi gửi tặng anh chiếc áo sơ mi màu trắng ngà. Anh cười : - Anh là thợ sửa xe, suốt ngày lắm lem với dầu nhớt mà em lại tặng anh áo trắng à? Tôi ngơ ngác, thiệt là không tinh tế. Anh nhận món quà, cười hí hửng ôm vào lòng: - Anh sẽ giữ nó thật kỹ, dịp nào quan trọng anh sẽ mặc. Tôi thở ra nhẹ nhõm, tưởng anh sẽ chê món quà của tôi.

Anh không về lại tiệm sửa xe mà chở tôi thêm một đoạn, anh bảo thuận đường về nhà anh. Lần trước đưa tôi về, anh cũng bảo thế, tôi nghi vấn những lời anh vừa nói, nhưng mặc kệ, tôi vẫn thích cảm giác ngồi phía sau anh, nó an yên đến lạ thường. Dãy điệp vàng chạy dài theo con đường vắng, ánh đèn đường rọi bóng những nhành cây đua đưa theo gió như nhảy múa trên mặt đường. Trời về khuya có vẻ lạnh hơn, tôi áp má gần sát vào lưng anh, nhắm mắt lại để tranh thủ hưởng một chút ấm áp tê dại. Đến đoạn ngã ba gần khu dân cư, bên đường có tiếng gọi.

- Anh Thiện! Anh ăn tối gì chưa, vào quán em ăn một chút gì đi.

Anh dừng xe lại, hỏi tôi.

- Em có đói không, mình ăn chút gì nhé!

Dĩ nhiên là tôi không đói, nhưng cũng không thể nào ngắt ngang mạch cảm xúc của anh.

- Cũng được, em cũng hơi đói.

Anh gọi một tô hủ tiếu. Tôi gọi hai viên sủi cảo, do không đói nên chẳng thể nuốt nổi trơn tru, nhưng cũng nhắm mắt cố nuốt. Anh hì hục húp tô hủ tiếu, nhưng thấy tôi ăn cầm chừng, anh ngưng đũa.

- Anh xin lỗi, chắc em không quen ăn những món lề đường hả?

Tôi cố gắng nuốt vội, chóp chép.

- Không, rất ngon ấy chứ, tại vì em ăn chậm thôi.

Miếng sủi cảo mắc ngang cổ họng, bụng tôi cồn cào muốn nôn ra nhưng cố trợn mắt nuốt vào. Cô gái trong quán dọn rửa mấy tô dĩa gọn gàng rồi ra ngồi cạnh chúng tôi.

- Sao hôm nay anh về khuya vậy - cô gái nhìn sang tôi - đây là bạn anh hả?

Anh húp trọn muỗng hủ tiếu cuối cùng rồi hí hửng giới thiệu.

- Đây là Nhân, đứa em chỉ mới quen hôm trước thôi, nhưng em ấy rất dễ thương, tính cách lại hòa đồng vui vẻ, anh và Nhân rất hợp tính với nhau.

Tôi nén nỗi buồn cười, anh chỉ mới biết tôi được vài ngày mà nói như thân nhau từ kiếp nào. Chị vui vẻ.

- Chị là Huyền, chị đã bán hủ tiếu ở đây từ nhỏ. Anh Thiện là khách hàng thân thiết của chị, sau này, em nhớ thường xuyên ủng hộ để trở thành khách hàng thân thiết của chị nha.

Tôi gật đầu và hỏi han thêm vài câu xã giao. Tôi lấy ví ra để tính tiền, nhưng đánh rơi làm văng tiền, giấy tờ tùy thân ra khắp nơi. Anh Thiện phụ tôi gom nhặt mọi thứ. Tôi cảm nhận chị Huyền sẽ không nhận tiền bữa ăn này, và cũng không vụng về đến mức đánh rơi ví như thế, tôi có suy tính cả. Đúng như thế, chị Huyền không nhận tiền bữa ăn đó, trên đường về tôi đã trót lọt lén bỏ chứng minh thư của mình vào túi áo khoác của anh, chỉ vì, muốn có cớ để gặp anh thêm lần nữa. Tôi có thể trực tiếp hẹn gặp anh, nhưng không, tôi thích có một cái cớ hơn. Có thể vì ngại ngùng hoặc cũng có thể vì sĩ diện, nhưng không ngờ, vì anh, tôi lại mưu mô đến thế. Chúng tôi hẹn gặp nhau vào chiều thứ Bảy tuần tiếp theo, để anh trả cho tôi chứng minh thư mà mình cố tình để quên.