Tôi là Nhân, hiện là sinh viên năm hai của một trường đại học danh tiếng. Nhà tôi ở nội ô thành phố, trong một khu đô thị cao cấp. Cơ bản, cuộc sống của tôi chẳng thiếu thốn thứ gì. Từ nhỏ, ba đã bắt tôi học hàng tá những thứ trên đời, nào là học đàn, học hát, học võ, học chơi bóng đá. Nhưng thật tệ với những thứ mà ba mong đợi, tôi không có năng khiếu với những điều đó, tôi chỉ giỏi về học ngoại ngữ và thích bay bổng với văn chương hơn, nhưng có lẽ giữa ba và con không có sự đồng điệu, ba bàng quan với sở trường của tôi.
Ba tôi là chủ tịch một tập đoàn công ty, ông ấy là người toàn tài, là thần tượng lớn trong lòng tôi. Ba rất nhạy bén trong lĩnh vực kinh doanh, lại đàn giỏi, hát hay, kỹ năng giao tiếp tốt, là bật cừ khôi về Taekwondo và đặc biệt rất mê bóng đá. Ba thường đi đá bóng cùng đồng nghiệp vào cuối tuần. Tôi hay trốn sau cửa phòng lén nhìn ba sau mỗi lần ông đi đá bóng về, tướng ba vạm vỡ, những thớ cơ săn chắc ẩn sau tấm áo ướt sũng mồ hôi. Tự nhìn lại dáng vẻ gầy gò của mình, tôi tặc lưỡi, đóng cửa, trốn mình trong phòng.
Ba tôi là người rất gia trưởng, mọi chuyện trong nhà đều phải theo ý ông, mẹ tôi không dám cãi một lời. Ba rất khắc khe với tôi, vì trong mắt ba, tôi như một đứa vô dụng. Tôi bị bệnh tim bẩm sinh, đã phẫu thuật nhưng cơ thể vẫn rất yếu ớt. Dáng tôi gầy gò, làm việc nặng một xíu là đuối sức. Tôi đã cố gắng thử nhiều liệu pháp tăng cân nhưng bất thành, ăn thêm một chút là ói ra hết, tôi cũng bất lực với bản thân. Nhưng bù lại tôi có ngoại hình khá ưa nhìn, gương mặt và dáng người có nét giống mẹ hơn. Dáng gầy nhưng khá cao, đôi môi đỏ hồng tựa cánh sen nổi bật trên gương mặt thon thả và làn da trắng, mịn trơn. Mẹ hay vuốt ve làn da và sờ vào đôi môi mỏng manh ấy mà bảo: - Gương mặt con dịu dàng như ao sen mùa thu, phủ nét tĩnh lặng trong veo nhưng đượm buồn da diếc. Mẹ thở một hơi dài đầy nỗi sầu: - Nhưng con lại có đôi mắt ướt, nét buồn lại càng buồn sâu thẳm hơn, nhìn vào đó mẹ lại thấy chính mình của ngày trẻ, đầy khao khát tự do… Mẹ cũng có đôi mắt ướt như tôi, một đôi mắt hầu như chỉ chứa nỗi buồn. Nhưng mẹ chưa từng tâm sự những chuyện buồn với ai, có lẽ đôi mắt ấy đã giam cầm tất cả những nỗi buồn vào sâu thẳm.
Anh trai thì trái ngược với tôi hoàn toàn. Anh được hưởng trọn bộ gen của ba, có năng khiếu trên mọi lĩnh vực mà ba kỳ vọng. Lúc nhỏ, ba thường đưa chúng tôi đi xem bóng đá cùng các đồng nghiệp. Anh tôi biết mọi tên cầu thủ, biết mọi cách chơi nên ba và anh cùng bàn tán, bình luận sôi nổi về trận đấu. Tôi ngồi kề bên chỉ biết im lặng, chẳng tìm ra câu nào để hòa vào bình luận chung. Trận đấu kết thúc, ba ôm anh tung hô ăn mừng, còn tôi ngồi co ro ở một góc và cảm thấy mình đang thừa thải trong cuộc vui này. Lúc nào ba cũng tự hào và khoe với mọi người về anh, còn tôi, ba chưa một lần nhắc đến. Giữa tôi và ba luôn có một khoảng cách vô hình rất lớn, tôi cũng muốn được ba quan tâm, yêu thương và tự hào nhưng chẳng biết làm sao để tranh giành những điều đó với anh trai. Cứ như thế, mỗi lần có mặt ba và anh trai, tôi đều cảm thấy bản thân mình vô dụng, và điều đó cứ lặp đi lặp lại đến nỗi suy nghĩ trong tôi như mặc định: - Mày thật vô dụng!
Chiều ngày cuối tuần, mẹ tôi đang loay hoay nấu nhiều món ăn cho bữa tiệc gia đình tối nay. Bà sợ nấu không kịp lúc ba về nên tay chân cứ luống cuống. Tôi chạy tới chạy lui bưng bê phụ mẹ bày biện. Anh tôi đang thong thả chơi Piano ở sảnh, anh đang tập khúc nhạc mà ba rất thích. Ba về cùng vài đối tác kinh doanh, ông vui vẻ giới thiệu về gia đình và đặc biệt nói nhiều về đứa con trai cưng của ông. Anh tôi dạo một đoạn nhạc khó nhằn. Ba và các đối tác phiêu theo ngón đàn điêu luyện của anh. Ông vỗ vai tự hào về đứa con trai tài giỏi của mình và quay sang nhẹ chau mày nhìn vào bàn tiệc còn chưa chuẩn bị xong.
Bữa tiệc trễ hơn hai mươi phút. Mẹ tôi vừa chuẩn bị món ăn xong là vội vàng vào phòng thay đồ để cùng vào nhập tiệc với mọi người, mẹ luống cuống tới nỗi chưa kịp đánh thêm chút son. Ba nâng ly rượu, ông cười tươi nhìn về phía anh tôi.
- Chúc mừng con trai của ba đã lên chức Phó giám đốc, con luôn là niềm tự hào của ba.
Mọi người hòa vào không khí chúc mừng vui vẻ. Tôi cũng cười mừng rồi cuối mặt nuốt trôi miếng khổ qua đắng nghét trong miệng. Không biết đến bao giờ tôi mới được ba chúc mừng như thế, tôi ganh tỵ với anh trai và trong lòng tự xỉ vả bản thân mình. Sau những lời chúc mừng tốt đẹp, ba chuyển giọng sang tôi.
- Nhân, bác tư lái xe xin nghỉ về quê rồi, từ đây về sau con phải tự lái xe mô tô đi học. Bao nhiêu tuổi đầu mà còn chưa biết lái ô tô, không giỏi thì cố gắng mà học hỏi, đừng để ba phải nhắc mấy chuyện vặt này nữa.
Tôi cảm nhận, mỗi lần ba nói chuyện gì liên quan tới tôi là câu chuyện gia đình lại lắng xuống. Một lời ba nâng anh trai lên trời, một câu ba lại hạ tôi xuống đất. Vài người giải vây nói đỡ, nhưng tôi cũng quê độ mà muốn buông đũa ngay. Và sau đó, một khoảng dài bữa tiệc chìm trong im lặng, tôi cảm thấy ngột ngạt và hơi sợ cái không khí này nên cố ăn hết thức ăn trong chén rồi xin phép lên phòng. Sau lưng, ba còn cằn nhằn làm tôi muốn bụm mặt vì tức tưởi.
- Trai tráng mà ăn uống như con gái vậy.
Tôi đóng cửa phòng lại, thở phào vì được trở về với thế giới của riêng mình. Đối diện với ba, tôi căng thẳng đến kiệt sức. Tôi yếu đuối thật nhưng cũng có nhiều tài năng khác mà, tôi giỏi tiếng Anh, tiếng Hoa. Ở trường, tôi đạt nhiều giải cao về vẽ thiết kế và sáng tác văn chương, sao ba không bao giờ công nhận điều đó, hay thật sự tôi là một thằng vô dụng đang ảo tưởng bản thân. Tôi ôm con gấu bông yêu thích của mình, ngồi tựa bên cửa sổ nhìn về phía xa, nơi ánh trăng vừa lên sau dãy nhà cao tầng. Thành phố về đêm sáng rực, ánh đèn lấn át cả ánh trăng rằm, nhòe hết cả bóng tối của màn đêm. Tiếng Piano dưới sảnh lại vang, tiếng mọi người cười nói rôm rả, ngoài trời là tiếng còi tàu trong đêm vang vọng và tiếng xe cộ xô bồ, nghe hỗn tạp và inh ỏi đến nhứt óc. Tôi dõi theo từng dòng người vội vã trên con phố ngoài xa, tâm hồn đầy lạc lõng. Một tay tôi vịn vào thanh chắn cửa cổ, một tay đang nắm chặt tay con gấu bông, tự thầm thì.
- Gấu bông à, tao đặt tên cho mày là “độc lập”. Mày phải đi theo hướng riêng của mày chứ, mày cũng tài giỏi mà, phải không!
Tôi hướng mắt về phía ánh trăng, tay quơ quơ ra ngoài cửa sổ để hứng lấy một chút gió trời, cứ ngồi mãi như thế để đón ánh bình minh.