Công Khai

Chương 23.2: Quyến rũ động lòng người

Cho đến giây tiếp theo.

Khi câu thoại kinh điển “…….For me” trong phim vang lên, đôi mắt đen láy của Tần Mang chậm rãi trợn to: “Anh anh anh anh……xem cái này làm gì?”

Như bị sóng âm ngăn cách, giọng nói của Hạ Linh Tễ phảng phất như truyền từ xa đến, có chút mờ ảo xa xăm.

“Tìm hiểu chút sở thích của phu nhân, có vấn đề gì sao?”

Tần Mang suýt chút nữa thì ném điện thoại đi.

Từ khi nào mà cô yêu thích cái loại này vậy!!!

Cô cau mày, cô hoài nghi Hạ Linh Tễ đang móc mỉa cô.

Vấn đề lớn rồi.

“Là tư thế này phải không?”

Hạ Linh Tễ ra hiệu cho cô xem: “Anh nhớ hôm đó bà Hạ đến rạp chiếu phim đã gọi video cho Hạ mỗ để chia sẻ phân đoạn này.”

Mọe nó ai——–

Lời nói Tần Mang còn chưa kịp nói ra, trong đầu chợt hiện lên cảnh tượng mất mặt ngày hôm đó!

Aaaaaa!

Hạ Linh Tễ!

Nếu không phải có việc cần nhờ anh giúp đỡ, cô nhất định sẽ trực tiếp dập máy!!

Tần Mang suy nghĩ thiển cận, tất cả cảm xúc đều viết hết lên trên mặt, thậm chí còn không thèm giả vờ một chút.

Hạ Linh Tễ nhìn thấy rõ ràng, mặt mày mệt mỏi dựa người vào ghế sofa: “Có việc cần nhờ anh?”

Tần Mang lập tức kinh ngạc.

Giây sau đó, lập tức phản ứng lại: “Bệ hạ anh minh.”

Sau đó liền bla bla bla nói rành mạch chuyện mình muốn chấm dứt hợp đồng, cuối cùng còn ủy khuất chớp chớp mắt: “Chú nhỏ không giúp em, còn hận không thể khiến em lập tức rời khỏi giới giải trí.”

“Chồng ơi, chỉ có anh mới có thể giúp được em.”

Hạ Linh Tễ bị cô chọc tức đến bật cười.

Hóa ra là Tần Diễm không giúp cô, nên mới nhớ tới người chồng là anh đây.

Anh nhấc chén trà còn nguyên trên bàn lên, chậm rãi uống từng ngụm dù trà đã nguội, yết hầu chuyển động trong bóng đêm lộ ra vài phần nam tính quyến rũ.

Vài giây sau.

“Tại sao anh phải giúp em?”

“Vì anh là chồng của em nha.”

“Không phải là nhà tư bản máu lạnh sao?”

“Bà Hạ, trao đổi bình đẳng và giao dịch rõ ràng là tác phong làm việc của anh.”

Tần Mang nghẹn lại.

Tại sao đồ đàn ông chó này lại có thể thù dai như vậy.

Trao đổi bình đẳng?

Giao dịch rõ ràng?

Trên người cô có cái gì quý giá mà Hạ Linh Tễ cảm thấy hứng thú không?

Tiền?

Đá quý?

Tần Mang nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu, ánh mắt thoáng thấy bọt tắm bong bóng màu hồng.

Đúng rồi.

Bản thân cô mới chính là bảo bối quý giá nhất!

Như nghĩ tới điều gì đó, Tần Mang từ trong bồn tắm đứng lên, nói: “Anh chờ đấy.”

“Tuyệt đối sẽ làm cho anh cam tâm tình nguyện giúp em!”

Hạ Linh Tễ chậm rãi sờ lông may, lười biếng đáp: “Được.”

Một tiếng sau.

Tiểu sư tử kêu meo meo: [Bên anh không có ai chứ?]

Nhà tư bản máu lạnh: [Đêm dài vô tận, Hạ mỗ không thể làm hai việc cùng lúc được.]

Đồ chua ngoa.

Không có ai thì nói không có ai, cứ nhất định phải xỉa xói cô một câu mới chịu được!!

Sau khi Tần Mang xác định bên kia chỉ có một mình Hạ Linh Tễ xong, nhẹ nhàng “hừ” một tiếng, tránh làm hỏng bầu không khí.

Thần thần bí bí mà vào chủ đề chính: “Vậy anh bật camera phòng ngủ chính lên đi.”

Camera phòng ngủ chính?

Phòng ngủ chính có camera, nhưng Hạ Linh Tễ không thích nên quanh năm đều tắt.

Vốn tưởng Hạ phu nhân muốn lấy lệ với mình, người đàn ông đang thiếu hứng thú cuối cùng cũng sinh ra vài phần hứng thú rồi.

Camera bật lên.

Lọt vào tầm mắt anh là cô gái đang đứng trên sàn gỗ màu đèn ở giữa phòng ngủ.

Trên người mặc một chiếc váy dài màu đỏ, mỏng như cánh ve, gần như hoàn toàn được làm từ lụa trong suốt, quấn nhiều vòng quanh cánh tay thon dài, phần thừa buông thõng xuống đến mắt cá chân, theo từng bước đi, xoay tròn trên sàn nhà mà bay phiêu lãng.

Bộ váy khiêu vũ này tuyệt đối không thể mặc ra ngoài.

Càng giống như vật dụng tình thú được sử dụng của đôi vợ chồng son.

Tần Mang ngước đôi mắt quyến rũ lên, nhìn camera giám sát, nhẹ nhàng mở đôi môi đỏ mọng nói: “Em bắt đầu đây.”

Hạ Linh Tễ, người đã quen với việc đọc khẩu hình miệng có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

Khoảnh khắc tiếp theo.

Cô gái nhảy múa duyên dáng, mỗi động tác, mỗi nụ cười, tất cả đều là sự quyến rũ rung động lòng người tràn ra ngoài màn hình.

Từng dải lụa quấn trên người cô bay bay rơi xuống, cuối cùng như một dải ruy băng quà tặng được mở ra, dải lụa hoàn toàn rơi xuống đất, tạo thành một khung cảnh hoa lệ và hoạt sắc sinh hương trên mắt cá chân trắng nõn của cô gái, che khuất màu sắc trời đất, chỉ còn lại tấm lụa đỏ trên nền tuyết trắng này,

Nếu Tần Mang thật sự muốn hạ quyết tâm để câu dẫn một người đàn ông.

Thì không có ai có thể cưỡng lại được sự quyến rũ, mê hoặc của cô.

Ngay cả khi anh—–

Vô dục vô cầu.

Trai giới dưỡng tính.

Hạ Linh Tễ xem video, nụ cười rực rỡ chói lóa như mặt trời thiêu đốt kia, còn lộng lẫy hơn cả bộ váy đỏ tươi cứ vậy mà đâm vào mắt anh.

Đầu ngón tay Tần Mang câu lên dải lụa đỏ quấn quanh cánh tay, chỉ còn duy nhất sợi này uyển chuyển lượn lờ, cô tựa như ngây thơ, ngửa đầu lên vô tội mà nhìn camera: “Em đẹp không?”

Hạ Linh Tễ không đáp.

Bộ phim đang phát sắp kết thúc, câu cuối cùng cũng vang lên ——-

“No one but you.” (=Only you)

Không ai bằng em.

………

Màn hình giám sát biến mất.

Tần Mang sửa soạn xong liền nằm trên giường, vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ.

Dù sao hôm nay cô thật sự đã thức rất muộn.

Lại còn nhảy một điệu khó như vậy nữa.

Nằm trên chăn bông mềm, giây tiếp theo cô cảm thấy có thể trực tiếp ngủ được luôn, nhưng cô ép mình tỉnh táo lại, gửi cho Hạ Linh Tễ một tin nhắn giọng nói:

“Tiểu nữ chủ phòng livestream hôm nay biểu diễn có tốt không? Thưởng cho cô ấy một ngàn vạn cũng không quá đáng chứ?”

Trước khi ngủ, cô nhất định phải nhận được lời hứa của Hạ Linh Tễ.

…….

……..

Nào ngờ, Tần Mang phải chờ rất lâu, rất lâu.

Chờ cho đến khi mí mắt mỏng manh của cô không thể trụ được nữa.

Di động của cô mới vang lên tiếng thông báo wechat.

Cô mắt nhắm mắt mở đôi mắt lấp lánh ánh nức và nhấn vào tin nhắn thoại.

Đôi tai bạch ngọc của cô áp vào màn hình điện thoại.

Có lẽ là lâu chưa nói chuyện, nên giọng nói lạnh lùng của Hạ Linh Tễ có chút khàn khàn: “Ừm…..đã thưởng vài trăm triệu.”

Tần Mang mơ mơ màng màng mà đi xem lại tài khoản của mình, nghĩ rằng số tiền quá nhiều nên việc chuyển khoản có chút chậm trễ.

Cô cũng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không cần tiền.”

Chỉ cần cho cô mượn đoàn đội luật sư của Hạ thị là được.

Cùng với tiếng nước tí tách vang lên, giọng nói ngày càng khàn khàn của người đàn ông phát ra từ trong điện thoại: “Thật trùng hợp.”

Cũng không phải tiền.