Công Khai

Chương 23.1: Quyến rũ động lòng người

Biệt thự riêng ở Lăng Thành, phòng chiếu phim trong nhà.

Ánh đèn mờ ảo, một bộ phim cũ bằng Tiếng Anh đang chiếu.

Hạ Linh Tễ mặc chiếc áo ngủ màu đen lười biếng mà tùy ý ngồi trên ghế sofa, gần như sắp hòa tan vào bóng tối, càng bí ẩn và yên tĩnh hơn màn đêm, nhưng lại ẩn chứa góc cạnh sắc bén.

Những ngón tay thon dài trắng nõn trong khung cảnh mờ ảo toát ra một cảm giác lạnh lẽo có phần thê lương, lúc này đang thờ ơ nghịch chiếc di động mỏng manh.

Cho đến khi cánh cửa bị đẩy ra.

Một tia sáng tràn sao.

Kèm theo đó là thanh âm cười như không cười của người đàn ông: “Lão Hạ, cậu xem đủ chưa?”

“19 ngày rồi.”

“Cậu mỗi ngày đều xem một lần, lời thoại chắc hẳn cũng thuộc lòng rồi chứ?”

Dung Hoài Yến tựa người vào cửa, xuyên qua ánh sáng từ màn ảnh, mơ hồ có thể thấy được khuôn mặt lạnh lùng của anh ta, đoan chính như ngọc, giống như một quý công tử nhẹ nhàng bước ra từ bức tranh thủy mặc, lông mày nhạt như núi xanh, như tuyết trắng trên núi quanh năm không tan.

Người này, không ai khác chính là Dung Hoài Yến, người được mệnh danh là quý công tử của Lăng Thành.

Hạ Linh Tễ cùng anh ta lớn lên từ nhỏ với nhau, có mối quan hệ thân thiết nhất.

Bình thường khi anh tới Lăng Thành, chủ yếu là đến gặp anh ta.

Dung Hoài Yến tiếp tục cười nói: “Phòng chiếu phim sắp bị dấm của cậu hun cho chua lè rồi!”

Hạ Linh Tễ vốn không có cảm xúc gì, đôi mắt xanh xám như vực sâu, nghe được lời nói của Dung Hoài Yến, cuối cùng cũng lười biếng mà nhấc lông mi lên nhìn anh ta: “Chúng mình chỉ là liên hôn thương nghiệp.”

Ý tứ rất rõ ràng.

Làm sao có chuyện sẽ ghen được.

Liên hôn thương nghiệp phải có tôn nghiêm của liên hôn thương nghiệp, không cảm xúc, không tình yêu.

Dung Hoài Yến bật đèn lên.

Cả căn phòng tràn ngập ánh sáng.

Gần như không thể xem được bộ phim đang chiếu.

Chỉ mơ hồ nghe rõ được sự trắng trợn và sắc ý mang đậm phong cách độc đáo của điện ảnh nước ngoài.

Khỏi phải nói, Dung công tử là người học rộng tài cao, cực am hiểu phương diện này cũng đã học hỏi được mấy tư thế khá thú vị, quyết định trở về sẽ cùng Dung phu nhân thử xem sao.

Anh ta ung dung đến gần ghế sofa, thản nhiên ngồi xuống, hơn nữa đảo khách thành chủ mà pha một ly trà cho Hạ Linh Tễ.

Hạ Linh Tễ nhìn thủ pháp pha trà lằng nhằng của anh ta.

Thậm chí đến mí mắt cũng lười nâng lên.

Có thời gian để thi triển thủ pháp này, không bằng uống rượu cho nhanh.

Khi Dung Hoài Yến đẩy chén trà gốm trắng sang, bình tĩnh nói: “Liên hôn thương nghiệp cũng có kì diệu của liên hôn thương nghiệp.”

Anh ta cũng là liên hôn thương nghiệp, nhưng hiện tại anh ta và vợ tình đầu ý hợp, hạnh phúc bạc đầu.

“Ví dụ như?”

Dung Hoài Yến chậm rãi nhấp một ngụm trà, ý vị thâm trường nhắc nhở: “Liên hôn thương nghiệp, không cần quá quan tâm đến hình tượng của nhau.”

“Cho nên?”

“Cho nên, 19 ngày rồi vợ câu không liên lạc với cậu, cậu có thể mặt dày mà liên lạc với cô ấy.” Dung Hoài Yến đảo tầm mắt nhìn sang hành động nghịch điện thoại của Hạ Linh Tễ trước khi nói lời này.

Đúng lúc đó thấy lòng bàn tay anh rung lên.

Xương ngón tay của Hạ Linh Tễ áp vào khung điện thoại cũng chợt dừng lại một chút.

Như không có việc gì mà cụp mắt xuống.

Đôi mắt đen như u ám như vực băng, từ từ ngưng tụ thành sương giá, cuối cùng, sương giá chợt tan, nhẹ nhàng tràn ra từng đợt sung sướиɠ.

Thanh âm lượn lờ, anh cười như không cười mà đáp: “Ồ?”

“Thật đáng tiếc, kinh nghiệm mà Dung thiếu vừa nói, e rằng Hạ mỗ không sử dụng được rồi.”

Tin nhắn giọng nói 5 giây.

Anh đầu tiên nhấn vào tính năng chuyển giọng nói thành văn bản.

Sau đó chậm rãi lắc lắc điện thoại: “Vợ mình đã liên hệ với mình rồi.”

Bật tin nhắn lên.

Thanh âm mềm mại dễ nghe của cô gái bỗng dưng vang lên: “Chồng ơi ~ Em nhớ anh lắm!”

“Anh đang ở đâu?”

Dung Hoài Yến bị nhét cẩu lương: “……”

Hạ Linh Tễ, đồ chó muội tao này.

Hạ Linh Tễ: “Ngại quá, vợ mình khá thẳng thắn.”

Dung Hoài Yến bình tĩnh uống nốt chén trà: “Được, mình cũng thẳng thắn.”

“Chúc hai người liên hôn thương nghiệp thiên trường địa cửu.”

Đến lượt Hạ Linh Tễ im lặng: “……”

Dung Hoài Yến, đồ chó độc miệng này.

……..

Khi Dung Hoài Yến rời đi, thuận tay tắt đèn một lần nữa, cực kỳ “tri kỷ”.

Cả căn phòng tràn ngập trong bóng tối, lại khôi phục lại trạng thái im lặng trước đó.

Nhưng—–

Di động của Hạ Linh Tễ lại rung lên từng nhịp.

Bớt đi vài phần trống trải cô đơn, nhiều thêm chút sống động.

“Nửa đêm bận việc gì sao? Sao không trả lời em?”

“Có phải em làm phiền anh kim ốc tàng kiều không?”

“Anh có biết em hưng phấn bừng bừng về nhà nhưng không thấy anh đã buồn đến mức nào không?”

Hạ Linh Tễ không vội vàng trả lời cô.

Dùng ngón tay vuốt ve khung kim loại một chút, lại một chút.

Quả nhiên.

3 phút sau, sự kiên nhẫn của Tần Mang biến mất, trực tiếp gọi video đến.

Không nghe.

Không nghe.

Không nghe.

Trong phòng ngủ chính của trang viên Hoàn Hồ.

Tần Mang sau khi quay phim 20 ngày liên lục, cảm giác xương cốt cả người như tan ra thành từng mảnh, lập tức muốn đi tắm cho khuây khỏa.

Nằm uể oải trong bồn tắm, thân hình kiều diễm của cô gái ẩn dưới những lớp bong bóng màu hồng tinh tế, trong không khí tràn ngập hương thơm thoang thoảng của tinh dầu hoa hồng, hơi nước bốc lên nghi ngút, mê ly lại lưu luyến.

Vì để nghịch di động, Tần Mang để lộ một đôi tay mảnh khảnh như tuyết, dưới ánh đèn dường như phát ra ánh sáng trắng nhạt, lúc này hàng lông mày của cô hơi nhíu lại, ẩn chứa vài phần cấp bách.

Hoàn toàn không quan tâm đến việc mình đang tắm.

Liền trực tiếp gọi video qua.

Ai ngờ vậy mà không thèm nghe.

Ở lần gọi video thứ tư——–

Một giây trước khi cuộc gọi tự động kết thúc thì cuối cùng bên kia cũng được kết nối.

Ánh mắt Tần Mang lúc đầu sáng rực lên, sau khi chú ý đến phía bầu dây bên kia tối sầm, chuông cảnh báo vang lên: “Sao không cho em nhìn mặt anh, anh đang làm gì?”

Chẳng lẽ thật sự nuôi cái gì mà tiểu yêu tinh ở Lăng Thành sao?

Nên mới hơn nửa tháng rồi chưa về nhà!

“Xem phim.”

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp đầy từ tính, khiến tai người nghe tê dại.

Trước khi Tần Mang kịp mở miệng trả lời.

Người đàn ông đã chĩa camera về phía màn hình——-

Ánh sáng có chút chói lóa, Tần Mang thật sự không nhìn ra được đây là bộ phim gì.