Công Khai

Chương 4.2: Là anh thèm muốn cơ thể em

Tần Mang nhìn thì có vẻ không quan tâm tới sự nghiệp của mình.

Nhưng thực tế, từ khi gia nhập giới giải trí, cô chưa từng bao giờ ngừng cố gắng, nỗ lực để—

Giành được cúp ảnh hậu.

Sau đó giơ nó tới trước mặt người đó, bình tĩnh nói với người ta rằng: Cha xem đi, con thay bà ấy hoàn thành ước nguyện rồi, còn cha thì sao?

Tần Mang vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, không nghe thấy tiếng cửa phòng đang yên tĩnh đột nhiên được mở ra.

—————–

Ngay khi Hạ Linh Tễ bước vào cửa, liền phát hiện tất cả đèn trong nhà đều mờ mờ.

Chỉ có duy nhất ánh đèn trên sân thượng được bật sáng.

Vầng sáng màu vàng nhạt, như chia thành hai thế giới trái ngược.

Tần Mang mái tóc dài xoăn bồng bềnh được xõa tung, trên người mặc chiếc váy ngủ màu hồng khói dài đến tận sàn, đang dựa vào tay vịn bằng kính nhìn ra ngoài.

Dây váy mỏng manh làm nổi bật thân hình mảnh khảnh và thanh tú của cô gái, làn váy như cánh ve trải dài xuống sàn, giống như một bông hồng xinh đẹp và lộng lẫy, đứng dưới bầu trời đen mờ ảo càng khiến cô trở nên nóng bỏng, kinh diễm lả lướt hơn.

Cũng giống như một thước phim quay chậm đáng nhớ dưới ống kính của một bộ phim cũ.

Chắc là nghe thấy động tĩnh.

Không chút phòng bị nào quay đầu lại, đáy mắt cô chợt lóe lên gì đó rồi biến mất đã được người đàn ông nhìn thấy rõ ràng.

Trước khi Hạ Linh Tễ có thể suy nghĩ cẩn thận, thì một cơ thể mềm mại và thơm tho đã nhào vào lòng anh.

Chỉ còn giọng nói vang lên bên tai anh: “Chồng ơi ~~~”

“Sao còn chưa ngủ?”

“Tất nhiên là đang đợi anh tan làm nha, bất ngờ không?”

“Ồ?”

Hạ Linh Tễ dùng một tay đỡ bờ vai mảnh khảnh của cô, có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ khác thường từ đầu ngón tay truyền đến.

Ánh mắt hơi trầm xuống, người đàn ông chậm rãi nới lỏng cà vạt.

Hơn nữa, mùi hương lạnh lẽo trên người đàn ông còn thoang thoảng mùi rượu nhàn nhạt, kết hợp với ánh đèn vàng mờ mờ trong phòng, có vài phần thiêu đốt khiến người ta mê mẩn, giọng điệu văn nhã bại hoại.

Thấy Hạ Linh Tễ không đi theo kịch bản của mình.

Tần Mang không chú ý tới anh có gì không thích hợp, không chút đỏ mặt khoe khoang: “Chậc chậc, có một người vợ hiền tuệ xinh đẹp như em, anh ở bên ngoài có phải cực kỳ có mặt mũi không?”

“Vậy còn anh?”

“Anh xem anh đã gây ra chuyện gì rồi!”

Tần Mang cuối cùng cũng vào chủ đề chính, nghiến răng nói.

Hạ Linh Tễ không trả lời, đêm nay uống khá nhiều rượu mạnh, mới đầu còn tỉnh táo, nhưng lúc này có chút say còn bị cô câu dẫn đến mãnh liệt, căn bản không chú ý nghe.

Tần Mang không hề phát hiện ra lại chọc chọc vào tay anh, miệng nhỏ cứ ríu rít nói: “Không hề có chút tự giác của người đàn ông đã kết hôn, cái gì mà không gần nữ sắc, anh không biết trên diễn đàn người ta nói anh bị nhiều nữ minh tinh nhúng chàm thành cái gì rồi à, anh…..”

Nhìn cái miệng nhỏ lúc đóng lúc mở của cô.

Tầm mắt của Hạ Linh Tễ có chút mơ hồ.

“A…”

Tần Mang bất ngờ được bế nhấc bổng ngồi lên tay vịn.

Cô bất ngờ kêu lên, còn chưa nói xong đã bị anh hôn xuống, chỉ để lại phần ê a ở cuống họng, cố gắng duy trì chút không khí còn sót lại đang loãng dần đi.

Cô và Hạ Linh Tễ rất ít khi ở khoảng cách gần như vậy.

Hơi thở trong veo sạch sẽ bị mùi rượu mạnh mẽ bao trùm cuốn lấy, khiến Tần Mang mặt đỏ tim đập, đầu óc rối bời.

Ngay sau đó, cô phát hiện lòng bàn tay người nào đó đang dán vào cánh tay cô.

Nhiệt độ trên người anh rất thấp, hoàn toàn trái ngược với thể chất của Tần Mang.

Khi cô định thần lại, Tần Mang đã bị ép ngồi trên tay vịn bằng thủy tinh, cả người như treo lơ lửng trên không trung, giống như một vòng xoáy cực lớn, đang muốn kéo cô xuống dưới.

Đặc biệt cảm nhận được sự mãnh liệt của Hạ Linh Tễ uống rượu, tim của Tần Mang đập thình thịch không ngừng, cực kỳ lo lắng anh sẽ ỷ vào say rượu mà giở trò đồϊ ҍạϊ .

Nghĩ đến đây, cô theo bản năng mà ôm chặt lấy cổ người đàn ông trước mặt: “Không không không, quá nguy hiểm rồi!”

“Em không muốn tiêu đề trên báo ngày mai sẽ là “Hai vợ chồng nào đó ân ái quá cuồng nhiệt trên cao, cả hai đều rơi xuống đất tử vong, mặt mũi biến dạng hoàn toàn.”

Cô không muốn người chết rồi, còn bị rêu rao trên mạng chết thêm lần nữa.

Theo động tác vội vàng muốn giữ mạng sống của cô.

Làn váy ngủ mỏng manh bên dưới rủ xuống quấn quýt cùng với chiếc quần tây đen được cắt may tinh xảo, tạo thành một bức tranh nguy hiểm và sống động vào ban đêm.

“Được.”

Hạ Linh Tễ bị bộ dạng của cô lấy lòng, phá lệ kiên nhẫn hơn bao giờ hết.

Trở về phòng ngủ chính.

Thời gian đên nay còn dài.

“Phanh—–”

Cửa phòng ngủ chính đóng lại.

Bên trong căn phòng sáng như ban ngày, ánh đèn rực rỡ lộng lẫy phản chiếu bóng người xinh đẹp mảnh mai trên chiếc giường lớn.

Nhìn người đàn ông bước ra từ phòng tắm.

Trong đầu Tần Mang hiện lên hình ảnh đêm đó trên du thuyền.

Thấy anh chầm chậm bước đến.

Đôi môi đỏ mọng của Tần Mang có chút cong lên, đột nhiên lùi về phía sau, chủ động kéo xuống miếng vải ren đưa ra trước mặt Hạ Linh Tễ, mặt mày tràn đầy quyến rũ, rất hào phóng đưa cho anh: “Anh cầm lấy dùng đi.”

“Không cần cảm ơn đâu.”

Chị đây ghi thù.

Nhất định phải có thù tất báo.

Không phải là anh rất thích sao, thích thì tặng cho anh luôn.

Haiz, cô thực sự là một người vợ hào phóng và hiền tuệ nhất trên đời.

Hạ Linh Tễ không cầm lấy, đôi mắt xanh xám của anh nhìn chằm chằm vào cô như biển sâu, khiến người khác không thể biết được ánh đang nghĩ gì.

Tần Mang nhìn vào mắt anh, đột nhiên có chút phát hiện, chẳng lẽ mình mắc chứng sợ hãi biển sâu, nếu không tại sao lại run rẩy thế này.

Không biết qua bao lâu.

Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông khàn khàn, ngón tay thon dài lướt qua ngọn tóc đang rũ xuống của cô, chậm rãi nói: “Chỗ này.”

“Có vẻ như càng tốt hơn.”

!!!!!!!

Bốn mắt nhìn nhau, Tần Mang hơi đỏ mặt, vén mái tóc hơi quăn ra sau, không chịu thua kém nói: “Quả nhiên, anh chính là thèm muốn cơ thể em!”

“…..”

Loại chuyện này.

Rốt cuộc như thế nào mà đồ chó này lại có thể làm loại chuyện này với khuôn mặt lạnh lùng như vậy!

Mặt người dạ thú!

Nhưng chẳng mấy chốc, cô không thể nói bất cứ điều gì mà Hạ Linh Tễ không muốn nghe nữa.

———–

Rất lâu sau đó.

Tần Mang mở đôi mắt tràn ngập sương mù ra, thứ cô nhìn thấy là ngọn đèn chùm rực rỡ màu trắng lộng lẫy, ánh sáng có chút mơ hồ.

Giây tiếp theo.

Ánh mắt bị che kín lại.

Theo hơi thở của anh, mùi rượu nhàn nhạt trên người đã hoàn hoàn bị bao phủ bởi mùi hương lạnh lẽo băng giá, rõ ràng là một loại mùi hương cực kỳ lạnh lẽo, nhưng không biết vì sao khi tan đi lại có chút mùi thơm ngọt ngào mê người.

Là mùi hương trên người cô.

Tầm nhìn bị ngăn cản, nhưng càng làm cho người ta cảm thấy da đầu tê dại, nguy hiểm đến cùng cực.

Một lúc sau, Tần Mang mới bật ra một câu: “Em, em về sau sẽ không bao giờ tới nơi này nữa!”

Ngủ cùng với Hạ Linh Tễ quá đau khổ.

Không hiểu vì sao, những từ “làm tới lật thuyền” kinh thiên động địa của Ổ Vũ Tây lại xuất hiện trong đầu cô.

Lúc đó còn cảm thấy cô ấy nói quá lời.

Nhưng hiện tại phát hiện ra.

Lúc trước cô đã đánh giá quá thấp, rõ ràng là mệt muốn chết.

“Bà Hạ, anh không có ý định sống riêng.”

“Dù sao thì….”

“Ừm?”

Giọng điệu của Hạ Linh Tễ thản nhiên, như thể anh đang nói điều gì đó rất đứng đắn: “Là Hạ mỗ thèm muốn cơ thể của em.”

Tần Mang: “?????”

ĐM!

Hạ Linh Tễ rốt cuộc là loại thù dai đến mức nào???