Công Khai

Chương 4.1: Là anh thèm muốn cơ thể em

Tập đoàn Hạ thị nằm ở trung tâm tấc đất tấc vàng của khu công nghệ tài chính Thâm Thành, các kiến trúc sư nổi tiếng quốc tế đã phải mất một thời gian rất dài mới hoàn thiện được kiến trúc hiện tại bây giờ của tòa nhà. Thiết kế cong bán nguyệt cùng hình chữ H đặc biệt chạy xuyên suốt mang lại cảm giác tuyệt vời về không gian và càng tăng thêm được sức mạnh cho trọng tâm chính của tập đoàn trong lĩnh vực công nghệ thông minh.

Hạ Linh Tễ đã ba tháng không đến công ty, có rất nhiều việc đang chờ anh giải quyết.

Phòng làm việc của tổng tài được trang trí tối giản với tông trắng bạc làm chủ đạo, thiết kế hoàn toàn thông minh, lạnh lẽo mà cao cấp.

Thư ký Tùng lựa thời gian để đưa cho anh một ly nước.

“Hạ tổng…..”

Trong phòng đèn sáng trưng, người đàn ông làn da trắng lạnh, ngón tay thon dài giống như được chạm khắc từ bạch ngọc đưa tay cầm lấy chiếc ly, lông mày và ánh mắt lạnh lùng lãnh đạm, giống như một tảng băng vĩnh viễn không tan chảy.

Đôi môi mỏng nhấp một ngụm nước, nói ngắn gọn: “Nói.”

Là thư ký trưởng, Tùng Trăn luôn biết điều gì nên nói và không nên nói khi sếp đang bận.

Nhưng—

Liên quan tới phu nhân, anh ta có chút lưỡng lự.

Sau khi suy nghĩ lại, anh ta vẫn nói: “Buổi chiều Khương tổng có gọi cho anh mấy cuộc điện thoại, muốn hỏi tới vấn đề chọn diễn viên của bộ [Kinh Hoa Cựu Mộng]?”

Hạ Linh Tễ liếc nhìn những tập tài liệu đã được chuẩn bị sẵn trên bàn đang chờ anh ký, đặt cái ly xuống, phát ra tiếng vang nặng nề.

Thư ký Tùng cắn răng: “Anh muốn trả lời anh ta như thế nào ạ?”

Đầu ngón tay của người đàn ông bóp vào giữa hai hàng lông mày, sự thờ ơ trong mắt anh che giấu sự mệt mỏi đã lâu không được nghỉ ngơi, thèm theo ngữ khí cấm người khác đến gần: “Với kinh phí sản xuất hai tỷ, anh ta đến chọn diễn viên cũng không biết sao, nếu vậy thì đổi người sản xuất khác đi.”

Đây là thử nghiệm đầu tiên của Hạ thị khi tấn công vào lĩnh vực điện ảnh và truyền hình.

Không phải trẻ con chơi đồ hàng.

Tùng Trăn bỗng nhiên tỉnh táo lại, bắt đầu hối hận về tính lắm lời của mình.

Hạ tổng quả nhiên vẫn là Hạ tổng, sẽ không vì nụ cười của người đẹp mà mất đi lý trí.

……..

Khi Khương Dư Lẫm nhận được tin trả lời của thư ký Tùng, thì đang có một cuộc họp hai người với Chu đạo.

Ông ta vuốt cằm suy nghĩ.

Chẳng lẽ đêm đó trên du thuyền, Tần Mang không thỏa mãn được Hạ tổng?

Trước mặt hai người đang bày hai phần phân tích số liệu, một là Tần Mang, hai là Thẩm Uyển Âm.

Tổng hợp số liệu hiển thị——

Tần Mang: 95%

Thẩm Uyển Âm: 95%

Chu đạo gõ vào bàn: “Chọn ai?”

“Nhanh chóng chọn ra, còn phải đưa đi tập luyện.”

Khương Dư Lẫm là một doanh nhân, tầm mắt nhìn sang “số liệu thị trường” có tỷ trọng cao nhất trong chuỗi dữ liệu của Thẩm Uyển Âm, bây giờ cô ta là người nổi tiếng có nhiều fans nhất.

Đi ngược lại ý kiến người xem là không hay.

*

Tần Mang trở về căn nhà tân hôn của cô và Hạ Linh Tễ.

Kết hôn được một năm, số lần cô đến đây có thể đếm trên đầu ngón tay.

Lúc này chẳng trách có chút cảm giác xa lạ.

Ban đêm, trang viên Hoàn Hồ rực rỡ ánh đèn, muốn vào cửa trước tiên phải đi qua một cái sân lớn, thậm chí còn có một sân bay trực thăng khổng lồ được ngăn cách bởi những cảnh quan bên ngoài, mỗi bước đi là một cảnh sắc, đâu đâu cũng lộ ra phong cách sang trọng, xa hoa, lộng lẫy.

Nói đơn giản chính là thiên đường giữa nhân gian.

Nhưng Tần Mang đêm nay giả vờ có việc, từ chối yêu cầu mát xa của người giúp việc, một mình đi tắm rửa.

Kéo theo vạt áo ngủ bằng lụa, cô xuống lầu đợi ai đó.

Hỏi quản gia: “Anh ấy có nói khi nào về không?”

Quản gia bưng ly trà hoa dưỡng nhan lên, cung kính nói: “Tiên sinh nói tối nay phải tham gia tiệc rượu tư nhân, có thể sẽ về muộn một chút.”

Vốn nghĩ phu nhân sẽ không vui.

Đang định nói vài câu để giải thích hộ tiên sinh nhà mình.

Thì không ngờ hai mắt Tần Mang sáng rực lên.

Tiệc rượu à, tốt nha.

Nghĩ một chút——–

Nửa đêm, người vợ xinh đẹp đức hạnh thắp đèn đợi người chồng say rượu trở về. Ôi, lãng mạn và cảm động làm sao!

Tần Mang cũng bị suy nghĩ của mình làm cảm động sắp rớt nước mắt!

Vì vậy, tất cả quản gia và người giúp việc trong nhà đều được cho về nghỉ ngơi sớm, chỉ để lại một ngọn đèn mờ mờ.

Chờ đợi quá chán, Tần Mang uể oải ôm gối, mở diễn đàn mà Ổ Vũ Tây trước đó đã mở cho cô.

Các chủ đề liên quan tới “tảng băng” vẫn còn trên trang nhất.

Còn phát hiện phía dưới bình luận của mình để lại trước đâu có hơn 99+ câu trả lời.

Căn bản đều là mắng chửi.

“Chậc chậc, Hạ Linh Tễ không phải người trong giới giải trí, thế mà còn nhiều fans hơn mình.”

Tần Mang chua lòm nói.

Ra mắt hai năm, còn không bằng người chỉ nhận một cái tiết mục phỏng vấn.

Rất tức giận!!!

Khi cô nhìn thấy một câu bình luận trả lời —-

[Nếu bình hoa cùng tảng băng có bất kể mối quan hệ gì, tôi sẽ tặng 200 tệ cho một bạn trong 3588 cư dân mạng đang có mặt ở đây.]

Tần Mang đang nhàn rồi, liền trả lời lại bình luận này—-

Tiểu sư tử kêu meo meo: [Thế bọn họ kết hôn rồi thì sao?]

Đối phương trả lời ngay: [Nếu bọn họ kết hôn rồi, ngoại từ tặng tiền, ông đây sẽ phát sóng trực tiếp quay 360 vòng trên không trung rồi quay sang ăn shit.]

Tiểu sư tử kêu meo meo: [Anh hùng. Tiểu sư tử vỗ tay tán thưởng.jpg]

Tần Mang rất bình tĩnh.

Còn cư dân mạng thì bùng nổ—–

[Con sư tử ngu ngốc đó ở đâu ra vậy?]

[Nói bình hoa và tảng băng kết hôn, cô ta có điên không vậy? Không sợ bình hoa va vào tảng băng thì sẽ vỡ nát sao?]

[Hahahaha, thành thật mà nói, tôi đã tung hoành trong giới CP nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi thấy một fan thật của CP “bình hoa và tảng băng”.]

[Hai người đứng đầu bảng “Danh sách CP ít có khả năng nhất” của diễn đàn CP đấy.]

Nếu không phải còn một tia lý trí nhắc nhở.

Tần Mang thật sự muốn lấy giấy đăng ký kết hôn ra vả vào mặt bọn họ.

Sao cô lại không xứng?

Lướt qua lướt lại diễn đàn cũng chán, nói tới nói lui cũng chính là lặp lại cái ý đó, một chút mới mẻ cũng không có.

Có lẽ vì hoàn cảnh quá yên tĩnh, Tần Mang có chút buồn ngủ, hàng mi cong cong cố gắng mở ra, nhưng cơ thể lại càng ngày mềm, cổ tay mảnh khảnh tinh tế buông thõng xuống thành ghế sofa.

“Bang—–”

Chiếc điện thoại rơi xuống tấm thảm hoa lệ, phát ra một thanh âm nhỏ.

Tần Mang ngủ không an ổn, giấc mơ cứ ngắt quãng mơ màng.

Trong mơ là sương mù trắng xóa vô tận, Tần Mang muốn tìm lối ra, cô cứ đi cứ đi, chợt nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp trong bộ váy lộng lẫy, cùng chiếc cúp ảnh hậu đang được đặt trong tủ kính phía trước mặt.

Người phụ nữ đó đã cố gắng cầm nó lên, nhưng bị ngăn cách bởi một bức tường kính.

Nó rõ ràng là gần trong tầm tay, nhưng dường như mãi mãi không cầm vào được.

Tần Mang chậm rãi tới gần, khi muốn đưa tay ra giúp đỡ, thì người phụ nữ đột nhiên dừng động tác máy móc lại, quay người lại nắm lấy tay của cô.

Đầu ngón tay nóng lên.

Tần Mang đột nhiên bị nhiệt độ nóng đánh thức.

Hóa ra là một giấc mơ.

Ngọn đèn sàn vẫn tỏa ra ánh sáng màu vàng mờ ở, hình bóng phản chiếu trên tường càng khuếch đại nhịp tim đập dữ dội của cô hơn.

Thể chất của Tần Mang rất đặc biệt, ngủ tới nóng quá tự tỉnh dậy là chuyện bình thường, may là cô không có mơ mơ màng màng tự cởi váy ngủ ở phòng khách như thường lệ.

Cả người cô ướt sũng, làn da mỏng manh và mềm mại của cô vì nóng mà nổi lên một tầng đỏ ửng xinh đẹp.

Trong phòng khách vẫn im lặng như cũ, Tần Mang nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhướng mi nhìn thời gian.

11 giờ đêm.

Hạ Linh Tễ vẫn chưa về.

Tần Mang không cố ý đợi anh nữa, mà đi lên sân thượng hóng gió, gió đêm mùa hè thổi tới có chút lạnh.

Nhìn trong trang viên vẫn liên tục bật đèn hai bên đường, nhiệt độ trên người bị gió thổi bay đi rất nhiều, đầu óc trở nên minh mẫn hơn.

Nhớ lại khung cảnh trong giấc mơ vừa rồi, nhớ tới những lời sáng nay của Mạnh Thính “Em không muốn giành cúp ảnh hậu sao?” vẫn luôn văng vẳng bên tai cô.

Làm sao có thể không muốn chứ.