Thập Niên 90: Nhật Ký Điều Tra Tội Phạm

Chương 2: Vụ án xác chết trôi ở công viên 2

Việc điều tra nguồn gốc của cái xác không hề thuận lợi, trong những người mất tích không có người nào phù hợp. Đại học Quảng Nguyên nhiều sinh viên, nhất thời cũng không thể lọc ra được.

Thẩm Tinh Ngôn nhìn chằm chằm gương mặt người chết trên ảnh, chìm vào trầm tư.

Ngô Thế Lai dẫn người đi khám nghiệm lại nơi phát hiện thi thể, ngoại trừ những vết chân hỗn loạn thì không còn thu hoạch nào khác.

Vụ án rơi vào cục diện bế tắc.

Dưới sự giúp đỡ của Tạ An Toàn, Ngô Thế Lai mở một cuộc họp phân tích vụ án, mong có thể nghe ý kiến của mọi người.

Ngô Thế Lai: "Nguồn gốc của thi thể tạm thời không thể xác định, còn về nguyên nhân tử vong, tôi muốn nghe ý kiến của mọi người." Ông nhìn quanh một vòng, ai cũng cúi đầu, không có ý tưởng gì.

Cuối cùng ánh mắt ông dừng trên người Bào Vũ: "Pháp y Bào, ông có cách nhìn thế nào?"

Bào Vũ lại quay sang nhìn Thẩm Tinh Ngôn: "Cháu thấy thế nào?"

Ngô Thế Lai kinh ngạc nhìn Bào Vũ một cái, quay sang Thẩm Tinh Ngôn.

Thẩm Tinh Ngôn đột nhiên bị điểm danh thì có hơi giật mình, có điều cô tìm lại được sự bĩnh tĩnh rất nhanh, nói: "Tuy rằng phần đầu gối của người chết có xuất huyết, nhưng lượng máu chưa đến mức chết người, vết thương bên ngoài cơ thể cũng không đủ để chết người, kiểm tra máu của người chết cũng không thấy hàm lượng thuốc hay rượu, kết hợp với thời tiết hôm đó và đặc trưng của thi thể, cháu suy đoán người chết chết vì nhiệt độ quá thấp."

Những cảnh sát khác khẽ thì thầm, có người hỏi: "Chết vì nhiệt độ quá thấp là gì?"

"Nói thẳng ra là chết cóng."

"Cái gì? Chết cóng? Bây giờ là mùa hè đấy."

Hơn nữa nhiệt độ cao nhất ban ngày là hơn ba mươi độ, có người chết cóng vào lúc này quả thực làm người ta nghi ngờ.

Thẩm Tinh Ngôn: "Tuy rằng là mùa hè nhưng cũng không thể loại trừ những nơi có nhiệt độ thấp, hơn nữa mấy ngày trước mưa lớn, trên núi nhiệt độ chỉ có mười mấy độ."

Bào Vũ và Ngô Thế Lai nhìn nhau một cái, người sau cười khổ một cái, hiển nhiên là vô cùng nghi ngờ suy đoán của một thực tập sinh.

Tạ An Toàn cũng có suy nghĩ như vậy, nhưng suy cho cùng Thẩm Tinh Ngôn cũng là người dưới trướng ông, trước mặt người ngoài, ông là lãnh đạo thì nhất định phải bảo vệ người của mình: "Tiểu Thẩm, trình bày căn cứ của cháu đi."

Thẩm Tinh Ngôn: "Bên ngoài thi thể có những vết đốm đỏ tươi, niêm mạc dạ dày thối nát, có hơi xuất huyết, còn có biểu cảm của thi thể, gương mặt cười khổ, những điểm này đều là đặc trưng của chết vì nhiệt độ thấp."

"Chết vì nhiệt độ thấp sẽ có hiện tượng thoát y khác thường, đó là vì trước khi chết người chết xuất hiện ảo giác, tự mình cởi ra."

Có người đưa ra ý kiến: "Nhưng khi còn sống người chết từng có hoạt động tìиɧ ɖu͙©, sao cô có thể phán đoán không phải là bị cưỡиɠ ɧϊếp?"

"Trên người người chết không có vết thương do trói buộc, có thể thấy hoạt động tìиɧ ɖu͙© là tự nguyện."

Trong mắt Tạ An Toàn xuất hiện ánh sáng, không ngờ thực tập sinh nhỏ này lại làm đồn nở mày nở mặt: "Pháp y Bào, suy đoán của Tiểu Thẩm có đúng không?"

Bào Vũ cười: "Không ngờ kiến thức lý thuyết của Tiểu Thẩm lại vững như vậy, người chết quả thực là chết cóng."

Vừa dứt lời, trong phòng họp lại vang lên tiếng thì thầm. Cảnh sát trong đồn ai ai cũng ưỡn ngực, trên mặt xuất hiện ý cười, trông rất tự hào.

Tạ An Toàn cười lớn: "Tiểu Thẩm của chúng ta chính là sinh viên đại học đàng hoàng đấy."

Bào Vũ cười ha ha: "Tiếc là không được phân đến cục thành phố."

Tạ An Toàn suýt nữa thì nghẹn lại, ông ho nhẹ vài tiếng để che giấu sự ngượng ngùng: "Nhưng bây giờ không tìm được nguồn gốc của thi thể."

Bầu không khí trong phòng họp đông cứng lại, Ngô Thế Lai nói: "Thông qua cuộc điều tra mấy ngày nay, có thể thấy người chết không phải là người mất tích, cái chết rất có thể là sự việc ngoài ý muốn. Với vụ án như thế này, nếu như không tìm ra được nơi xảy ra vụ án thì như là mò kim đáy bể."

Thẩm Tinh Ngôn lặng lẽ giơ tay: "Cháu có thể nói quan điểm của mình không?"

"Cháu nói đi."

"Dòng sông nơi phát hiện thi thể là dòng sông chảy quanh thành phố, nối liền mấy ngọn núi trong thành phố này. Người chết lại bị chết cóng, vậy thì khi cô ấy chết nhất định là ở nơi có nhiệt độ rất thấp, trên núi, hang núi, trung tâm thương mại, những nơi này đều có nhiệt độ thấp. Đầu tiên phải loại bỏ trung tâm thương mại, tiếp theo là hang núi, nếu như cô ấy chết ở trong hang núi, khả năng lớn sẽ trực tiếp vứt xác đi, không cần phải vứt xuống sông. Vậy thì chỉ còn lại ở trên núi, mấy ngày trước mưa lớn, nếu như người chết chết ở trên núi, mưa lớn làm đất lở, thi thể có thể bị xối vào trong sông. Hơn nữa, bên ngoài thi thể có nhiều vết thương lớn nhỏ, còn là bị thương sau khi chết, cháu nghi ngờ là do rơi xuống núi gây nên."

Ngô Thế Lai gật đầu: "Những gì cháu nói giống với tôi nghĩ, nhưng là ngọn núi nào chứ?"

Thẩm Tinh Ngôn lấy bản đồ ra, chỉ trên đó nói: "Người chết được phát hiện ở đây, gần đây nhất là núi Ngọc Bảo, không bằng điều tra ở đây trước."

Ngô Thế Lai nhìn cô đầy ẩn ý, sờ cằm trầm ngâm: "Hiện tại cũng không có phương hướng điều tra khác, cứ làm theo ý của Tiểu Thẩm trước. Đại Vĩ, anh cùng Ôn Khách điều tạm vài cảnh khuyển đến đây, lên núi tìm kiếm."

Cuộc họp kết thúc, Lão Trần đập vai Thẩm Tinh Ngôn: "Tiểu Thẩm à, cuối cùng cô cũng thông suốt rồi, đúng là làm đồn chúng ta nở mày nở mặt."

Thẩm Tinh Ngôn cười hì hì: "Tôi còn kém nhiều lắm, phải học hỏi anh Trần nhiều."

"Học tôi cái gì chứ, tôi cũng không có gì để dạy cho cô, nếu như cô quyết tâm thì đi giao lưu với pháp y Bào đến từ cục thành phố nhiều hơn đi."

"Vâng, tôi sẽ làm như vậy."

Thẩm Tinh Ngôn thu dọn đồ đi về văn phòng, chị Trương cười híp mắt, rót nước cho cô: "Tiểu Thẩm, chị nghe nói hôm nay em chơi trội, ngay cả đồng chí cảnh sát hình sự cũng phải nhìn em với con mắt khác."

"Không có, đừng nghe bọn họ nói linh tinh."

"Con nhóc này, quá thành thực rồi, mọi người khen em có nghĩa là năng lực của em không tồi, nếu như em quyết tâm thì theo đồn trưởng Tạ đi ra hiện trường nhiều hơn, có ích hơn là làm hậu cần cả đời. Có điều em là con gái, nếu như ở hiện trường cả ngày thì sợ không tìm được người yêu."

Thẩm Tinh Ngôn suýt nữa thì phun ngụm nước ra: "Chị, em không vội kết hôn." Cô còn chưa làm rõ tại sao mình lại vào đây, làm gì có tâm tư tìm người yêu chứ.

"Em không vội nhưng người nhà em vội, em 25 rồi nhỉ, khi chị bằng tuổi em đã có con hai tuổi rồi đấy."

Thẩm Tinh Ngôn cười khổ, đi đến đâu cũng không thiếu được màn giục cưới, giọng điệu của chị Trương giống hết vị đó ở nhà cô.

Còn về mẹ của nguyên chủ, trong ký ức của nguyên chủ, tình cảm hai mẹ con rất mờ nhạt.

Người mẹ Thẩm Lam là một người phụ nữ mạnh mẽ, trước kia phụ trách quản lý hộ khẩu ở đồn cảnh sát, sau này chuyển sang kinh doanh buôn bán. Bây giờ bà là chủ của một công ty mỹ phẩm, hai người chung đυ.ng thì ít xa cách thì nhiều.

Người ba Trần Hoa cũng làm việc ở trong đồn cảnh sát, là cảnh sát nhân dân, ông và Thẩm Lam ly hôn khi nguyên chủ học lớp 8. Nguyên chủ được phán theo mẹ, cô và ba cũng chung đυ.ng thì ít xa cách thì nhiều.

Thẩm Lam là bởi vì bận, Trần Hoa cũng bởi vì bận.

Nguyên chủ gần như là lớn lên mà không có sự đồng hành của ba mẹ, tính cách có hơi mãnh liệt. Sau khi tốt nghiệp, được phân đến đồn cảnh sát, một mình cô ấy thuê một căn nhà ở gần đồn cảnh sát.

Như vậy lại tiện cho Thẩm Tinh Ngôn, không cần sợ bị lộ sơ hở.

Cô nghĩ, với tính cách của Thẩm Lam, có lẽ sẽ không ép cô kết hôn. Bản thân Thẩm Lam cũng rất thất vọng với hôn nhân.

Đến giờ tan làm, Thẩm Tinh Ngôn đạp xe về nhà.

Mong mấy người Ngô Thế Lai sẽ có thu hoạch, nhưng vẫn không thể tìm được nguồn gốc thi thể.

Buổi chiều, cô nghe nói đồn trưởng Tạ lên hệ với đài truyền hình, mong họ giúp đỡ tìm nguồn gốc thi thể.

Trong thời đại Internet chưa phát triển, bất kể chuyện gì cũng vô cùng chậm chạp. Ví dụ cô trở về nhà phải tự mình nấu cơm, không thể gọi đồ ăn ngoài. Có thể đến quán cơm, nhưng một chút tiền lương đó của cô không thể ngày nào cũng đến quán cơm được.

May mà có bếp ga, một gáo nước, một nắm mì sợi, một quả trứng gà là có thể no bụng. Ăn cơm xong, cô làm ổ trên sô pha, đọc qua một lượt tình tiết vụ án trong quyển ghi chép, cầm chìa khóa xe ra khỏi nhà.

Mùa hè trời tối rất muộn, bảy giờ rồi nhưng trời còn sáng.

Thẩm Tinh Ngôn đạp xe đạp, nửa tiếng sau là đến Đại học Quảng Nguyên. Bởi vì vẻ ngoài trẻ trung, khi đi vào cổng trường, cô không bị ngăn lại. Cô hỏi vị trí của ký túc xá nữ rồi đạp xe qua đó.

Đại học Quảng Nguyên chia thành hai cơ sở, cơ sở mới và cơ sở cũ, cơ sở cũ có hai tòa ký túc xá nữ, cơ sở mới thì có ba tòa.

Thẩm Tinh Ngôn đến cơ sở mới, cô tìm dì quản lý ký túc xá, đưa ảnh người chết cho bà ấy xem, dì quản lý lắc đầu, tỏ ý không có ấn tượng.

Thẩm Tinh Ngôn lại đi đến hai tòa còn lại, dì quản lý ký túc xá đều nói chưa từng gặp.

Thế thì khó hiểu thật, rõ ràng trên quyển ghi chép của ông nội đã viết là sinh viên Đại học Quảng Nguyên, hơn nữa còn ở cơ sở mới, sao lại chưa từng thấy chứ.

Thẩm Tinh Ngôn đứng bên ngoài ký túc xá, ngẩng đầu nhìn tòa nhà màu đen xám dần chìm vào trong bóng tối.

Cô tin ghi chép của ông nội sẽ không sai, nhưng rốt cuộc chỗ nào có vấn đề chứ?

"Bạn học, xin hỏi cậu ở tòa ký túc xá số 2 sao?" Một nam sinh có mụn trứng cá trên trán căng thẳng hỏi Thẩm Tinh Ngôn.

Thẩm Tinh Ngôn lắc đầu, nam sinh sụp vai xuống, nói: "Tòa số 2 thay dì quản lý, dì quản lý này không dễ nói chuyện bằng dì quản lý trước kia, tôi mua một ít đồ ăn vặt cho bạn gái, bà ấy không cho đưa lên."

Trong đầu Thẩm Tinh Ngôn "tinh" một tiếng, giống như là mạch Nhâm Đốc được đả thông, đúng rồi, dì quản lý ký túc xá mới đến, không biết cũng là điều bình thường. Cô lấy bức ảnh cho nam sinh xem: "Cậu từng gặp qua cô gái này chưa?"

Cô gái trên ảnh nhắm mắt lại, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng còn có nụ cười khổ như có như không.

Nam sinh nhìn chằm chằm bức ảnh một lúc: "Hình như đã từng gặp."

"Ở tòa ký túc xá số 2 sao?"

Nam sinh vỗ trán: "Tôi nhớ ra rồi, mấy ngày trước tôi đến tìm bạn gái, cô gái này cãi nhau với một chàng trai, chính là ở chỗ này."

Thẩm Tinh Ngôn cười, thế mới đúng chứ.

"Phòng giáo vụ của trường các cậu ở đâu?"

"Vào giờ này phòng giáo vụ cũng không có ai."

"Không sao, ngày mai tôi lại đến."

Hỏi rõ vị trí của phòng giáo vụ, Thẩm Tinh Ngôn đạp xe về nhà. Cô chuẩn bị ngày mai sẽ báo tin tốt này lên.

Ngày hôm sau, đến đồn cảnh sát, Thẩm Tinh Ngôn chạy thẳng đến phòng làm việc của Tạ An Toàn.

Mấy người Ngô Thế Lai đều ở đây, Thẩm Tinh Ngôn vừa định lên tiếng, Tạ An Toàn nói: "Tiểu Thẩm, nói cho cháu một tin tốt, tìm được nguồn gốc thi thể rồi."

Thẩm Tinh Ngôn ngây ra: "Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi."

Lão Trần nói tiếp: "Người chết là sinh viên đại học Quảng Nguyên, tên là Trương Uyển Thanh, học năm ba. Dựa theo những gì bạn cùng phòng của cô ấy nói, từ ngày 19 sau khi cô ấy ra ngoài thì không trở về nữa. Họ lo cô ấy xảy ra chuyện, thế là đến đồn cảnh sát báo án, vừa hay đồng chí cảnh sát tiếp họ biết nội tình, thế là thông báo cho chúng ta."

"Cô ấy ra ngoài với ai?"

"Bạn trai của cô ấy Ma Hải Quân, từ ngày 19 sau khi ra ngoài Ma Hải Quân cũng chưa trở về. Chúng tôi đã liên hệ với cảnh sát địa phương ở quê của cậu ấy, nhờ họ điều tra giúp, tin rằng rất nhanh thôi sẽ có tin truyền đến. Chỉ cần tìm được Ma Hải Quân, vụ án sẽ được kết thúc nhanh thôi."

Thẩm Tinh Ngôn nói: "Bạn cùng phòng của Trương Uyển Thanh ở đâu? Tôi muốn gặp họ."

"Mấy cô ấy đã trở về rồi, ghi chép ở đây."

Thẩm Tinh Ngôn nhận lấy ghi chép từ tay Lão Trần, lật ra xem.

Trang Uyển Thanh muốn chia tay với Ma Hải Quân, nhưng Ma Hải Quân không đồng ý. Ma Hải Quân sinh ra ở nông thôn, dựa vào nỗ lực của chính mình thi đỗ đại học. Mà Trương Uyển Thanh sinh ra ở thành phố, ba mẹ đều là nhân viên doanh nghiệp nhà nước.

Hai người có xuất thân khác biệt, đã định sẵn là ở bên nhau chỉ có bi kịch.