Ngày 21 tháng 7 năm 1996, tại thành phố Nam Phụ, tỉnh Quảng Nguyên, mùa hè đang rực nắng, công viên đâu đâu cũng thấy các ông các bà đi dạo sớm.
Như mọi ngày, ông Lâm đi dạo dọc bên bờ con sông nhỏ trong công viên. Ông chắp tay sau lưng, đi bước chữ V, tay cầm theo cái máy radio, trong đó truyền ra giọng nam trầm thấp của một phát thanh viên: "Cơn mưa lớn vào tối hôm kia đã mang lại không khí mát mẻ cho thành phố Nam Phụ, nhưng hôm nay nhiệt độ sẽ tăng cao, xin nhắc nhở người dân thành phố chú ý việc chống nắng nóng..."
Ông Lâm vô tình liếc về phía bờ sông, suýt nữa ngã sấp mặt vì sợ hãi.
Chỉ thấy một xác chết nổi trên mặt nước. Xác chết nằm sấp trên mặt sông, mái tóc dài quấn quanh đầu, thân xác di chuyển từ từ theo dòng nước.
Dù ông Lâm đã thấy nhiều biết rộng nhưng cũng tái mét mặt vì sợ hãi, máy radio trong tay ông rơi xuống đất: "Chết rồi, có người chết! Có, có ai không! Có, có người chết!"
Ông Lâm la lớn, lảo đảo chạy đến nơi đông người nhất, tiện tay bắt lấy một người, run rẩy nói: "Chết rồi, có người chết! Có người chết trên sông!"
Người đó có hơi bình tĩnh, hỏi vị trí rõ ràng, gọi điện báo cảnh sát.
. . . . . .
Thẩm Tinh Ngôn nghe thấy có án mạng, phản ứng đầu tiên của cô là thu dọn dụng cụ pháp y và đi tới hiện trường. Nhưng khi nhìn thấy bàn làm việc trống trơn, cô mới nhớ ra mình đã xuyên đến thập niên 90.
Cô không hiểu tại sao mình lại xuyên qua, càng không hiểu tại sao lại là năm 1996, còn là ở trong ghi chép của ông nội.
Ghi chép của ông nội ghi lại các vụ án mà ông gặp từ khi bắt đầu hành nghề.
Cô đọc quyển ghi chép này từ nhỏ đến lớn, có thể nói là thuộc làu làu, bởi vậy tuần đầu tiên sau khi xuyên đến, cô đã biết cô vào trong quyển ghi chép rồi.
Cô xuyên vào một nữ cảnh sát có cùng họ cùng tên với cô, cũng 25 tuổi giống cô, cùng có chuyên ngành pháp y, điều khác nhau là cô đã được phân đến cục thành phố, mà cô ấy được phân đến đồn cảnh sát, trở thành một cảnh sát nhân dân bình thường.
Mới đầu cô còn buồn bực, trong thời đại khan hiếm sinh viên đại học này, cho dù đến khi tốt nghiệp cô ấy không thể làm pháp y thì được phân đến cục thành phố chắc không có vấn đề gì. Cho đến khi cô nghe được một tin đồn.
"Một người học pháp y lại bị say máu, chẳng trách bị phân đến đồn cảnh sát chúng ta."
"Vốn dĩ tôi còn cho rằng cô ấy đi xuống để đánh bóng bản thân, không ngờ là thật sự bị phân đến. Chậc chậc, say máu, còn làm việc thế nào nữa."
"Còn làm thế nào, thì làm hậu cần ở trong văn phòng thôi."
"Tiếc thật, nghe nói là tốt nghiệp ở đại học đứng đắn."
"Kiểu như cô ấy, vừa nhìn thấy máu là ngã xuống, có lẽ học ở trong trường cũng chẳng ra gì."
Xem xem, đây là nguyên nhân cô ấy đến đồn cảnh sát - Say máu.
Là một pháp y, cô cảm thấy hổ thẹn thay cô ấy.
Thẩm Tinh Ngôn nhìn đồng nghiệp ào ào đi tới hiện trường, trong lòng vô cùng ngứa ngáy, gien trong xương cốt xao động không kiềm chế được.
Cô lén lút đứng dậy, chần chừ đi đến cửa, trơ mắt nhìn mọi người.
Chị Trương cùng là hậu cần thấy vậy thì nói: "Đừng nhìn nữa, có nhìn thì em cũng không đến hiện trường được." Chị ấy lắc đầu, cả đời này cũng không thể xuất hiện ở hiện trường.
Chị Trương tiếp tục nói: "Một cô gái nhỏ như em học pháp y đã là chuyện không thể tưởng tượng nổi rồi, bây giờ còn say máu, thật sự không biết người lớn trong nhà em nghĩ thế nào, nếu như lúc đó em học ở trường đại học khác, chậc chậc..."
Thẩm Tinh Ngôn gục đầu: "Em nói em không say máu nữa, chị tin không?"
Chị Trương lắc đầu.
Đổi thành cô cô cũng không tin. Nhưng cô nhất định phải nghĩ cách làm họ tin, nếu không cô xuyên vào trong quyển ghi chép làm gì chứ, không thể làm hậu cần được đúng không.
Chị Trương đưa một bản kê cho cô: "Đồ làm mát cần mua tháng sau, em đối chiếu số liệu đi, báo cho bên mua hàng."
Thẩm Tinh Ngôn nhận lấy, nhìn chằm chằm đồng nghiệp cuối cùng rời đi để tới hiện trường, cô chua xót gật đầu.
Đưa số liệu cho bên mua hàng xong rồi, lại chỉnh sửa hồ sơ một lúc, cô đang nghĩ xem làm thế nào để mọi người thay đổi cách nghĩ về cô, điện thoại trên bàn lại vang lên.
Thẩm Tinh Ngôn cầm ống nghe lên, trong đó truyền đến giọng của Lão Trần: "Tiểu Thẩm à? Cháu đến công viên ở đường Hưng An, chính là nơi vừa nãy báo cảnh sát, mau lên, gọi xe qua đây, tiền xe sẽ thanh toán cho cháu, cái đó, nếu có khó khăn gì thì cố khắc phục."
Thẩm Tinh Ngôn nghe thấy công viên đường Hưng An thì trái tim cũng bay lên, những lời tiếp đó cũng không nghe cẩn thận, cô để điện thoại xuống chạy ra ngoài.
Chị Trương gọi ở đằng sau: "Em đi đâu đấy?"
"Đến hiện trường!"
Chị Trương: "..."
Đứa trẻ này có phải ngốc rồi không, bản thân thế nào còn không biết sao.
......
Công viên đường Hưng An, cũng là nơi ông Lâm phát hiện ra xác chết trôi.
Xung quanh đã căng giải ngăn cách, quần chúng vây xem bị ngăn ở bên ngoài.
Thi thể đã được vớt lên, là một người phụ nữ, bên dưới chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ, bên trên mặc áo phông ngắn tay, nhưng áo phông bị vén lên đến ngực. Khi thi thể vừa được vớt lên đã dẫn tới một trận xôn xao.
Thi thể được đắp vải trắng để tránh gây ra hỗn loạn lớn hơn.
Đồn trưởng Tạ An Toàn mang vẻ mặt u sầu, từ khi ông lên nhậm chức, trong khu vực cũng chỉ có những vụ án trộm cắp nhỏ, căn bản chưa từng xuất hiện án mạng.
Lần đầu tiên gặp chuyện này, ông cảm thấy thật khó giải quyết.
Ngoại trừ Lão Trần đã làm cảnh sát nhiều năm, đã từng gặp án mạng, những cảnh sát khác dưới trướng ông cũng là lần đầu tiên. Có vài người vớt thi thể, đến bây giờ còn đang nôn.
Tạ An Toàn vén vải trắng lên, nhìn gương mặt bị ngâm trắng bệch của người chết. Ông nén cảm giác cuồn cuộn ở trong dạ dày xuống, hỏi Lão Trần: "Thẩm Tinh Ngôn đã đến chưa?"
"Cho dù nó đến cũng không có tác dụng gì, con nhóc này say máu, ông cũng không phải không biết."
"Đây là thi thể không có máu."
Lão Trần hé miệng, không nói gì.
Tạ An Toàn: "Như vậy đi, làm rõ nguồn gốc thi thể trước, kiểm tra ở trong những vụ án mất tích gần đây xem có vụ nào phù hợp không."
"Nếu như vẫn chưa báo án mất tích thì sao?"
Tạ An Toàn liếc nhìn Lão Trần một cái, Lão Trần ngoan ngoãn ngậm miệng, sắp xếp cho người đi làm việc.
Đám người vây xem càng ngày càng nhiều, Tạ An Toàn thấy phiền, gọi cảnh sát dưới quyền thông báo cho đội cảnh sát hình sự, họ không nhận được án mạng. Khi ông đang nghĩ xem phải đưa thi thể đến đâu, Thẩm Tinh Ngôn đã đẩy đám người đi vào.
Cô đeo khẩu trang, đeo găng tay, chào hỏi với Tạ An Toàn rồi chạy thẳng đến chỗ thi thể được phủ vải trắng.
Tạ An Toàn kêu một tiếng, nhìn cô vén vải trắng ra.
Thi thể còn chưa hoàn toàn sưng tấy, chỉ bị ngâm đến trắng bệch, giống như là mộc nhĩ trắng được ngâm nước, may là phần mặt còn có thể nhìn ra dáng vẻ ban đầu.
Sau khi kiểm tra, Thẩm Tinh Ngôn báo cáo với Tạ An Toàn: "Thi thể cao 165 cm, giới tính nữ, tuổi từ khoảng 22 đến 27, co cứng tử thi* đã giảm bớt, bước đầu phán đoán thời gian tử vong đã vượt quá 24 giờ. Bên ngoài có vết thương, hình dạng vết thương không đồng nhất, ngoài khoang mũi không có đờm hay bọt, trong ngón tay cũng không có bùn, khả năng bị chết đuối không lớn."
(*Co cứng tử thi: Sau khi chết một khoảng thời gian, cơ bắp dần trở nên cứng đờ, co lại ở mức độ nhẹ, làm các khớp xương cố định.)
"Cháu nói... Bị sát hại?"
"Phải kiểm tra thêm một bước nữa mới biết được." Thẩm Tinh Ngôn nhìn xung quanh, thi thể bị thổi đến, ở đây nhất định không phải là hiện trường xảy ra vụ án, hiện trường đã bị phá hoại, không có giá trị điều tra nữa.
"Đồn trưởng Tạ, kéo đến nhà tang lễ gần đây trước đi, nhiều người như vậy cũng có ảnh hưởng không tốt."
Tạ An Toàn gọi người đến di chuyển thi thể, buồn bực nhìn Thẩm Tinh Ngôn: "Không say sao?"
Thẩm Tinh Ngôn lảo đảo, suýt nữa thì quên giả vờ, vội vàng lắc lư cái đầu: "Say, cũng may không có máu."
Tạ An Toàn xua tay: "Đứng ở một bên đi."
Các cảnh sát đi qua, đặt thi thể vào trong túi, nhấc lên xe, kéo đến nhà tang lễ.
Tạ An Toàn đưa những người còn lại trở về đồn họp, trọng điểm của cuộc họp là điều tra nguồn gốc thi thể, tập trung điều tra những người mất tích mấy ngày gần đây. Còn về kiểm tra thi thể thì phải đợi người của đội cảnh sát hình sự đến rồi làm.
Trong đồn không có đủ điều kiện.
Thẩm Tinh Ngôn là nhân viên ngoài biên chế cũng tham gia cuộc họp, cô nhớ trong quyển ghi chép của ông nội từng nhắc đến vụ án này, cô đắn đo một lúc, nói: "Tuổi người chết không lớn, có phải là nên điều tra các trường đại học một chút, ví dụ như Đại học Quảng Nguyên."
Tạ An Toàn gật đầu: "Đây cũng là một ý tưởng điều tra, chia thành hai đội, một đội điều tra người mất tích, một đội đến trường học."
Thẩm Tinh Ngôn tiếp tục nói: "Khi nào người của đội cảnh sát hình sự đến? Phải mau chóng kiểm tra thi thể."
Lão Trần cười: "Sao nào? Còn muốn tham gia kiểm tra thi thể à?"
Thẩm Tinh Ngôn không nói.
Lão Trần tiếp tục nói: "Chú thấy vẫn nên thôi đi, đỡ phải một chút nữa thi thể còn chưa được giải phẫu cháu đã ngất trước rồi."
"Cháu đang khắc phục rồi."
Lão Trần lắc đầu: "Đây không phải là vấn đề khắc phục hay không."
Thẩm Tinh Ngôn biết rất khó để mọi người lập tức thay đổi cách nghĩ, nhưng cô nhất định phải cố gắng.
Người của đội cảnh sát hình sự đến rồi, là phó đội trưởng Ngô Thế Lai dẫn đội đến, còn có hai sĩ quan cảnh sát, một pháp y đi theo.
Họ hỏi về tình hình một cách đơn giản rồi đến nhà tang lễ kiểm tra thi thể.
Ngô Thế Lai nói: "Nghe nói chỗ mấy người có một pháp y vừa tốt nghiệp, vừa đúng lúc, cùng nhau đi, pháp y Bào cần một trợ lý."
Pháp y Bào Vũ, 42 tuổi, là một pháp y lớn tuổi, kỹ thuật vững vàng, tính cách cũng cứng rắn.
Bào Vũ nhìn chằm chằm Thẩm Tinh Ngôn, hình như cũng biết cô chính là pháp y mới tốt nghiệp.
Thẩm Tinh Ngôn nhìn Tạ An Toàn một cái, thấy ông gật đầu mới vội bước đi theo.
Bào Vũ nói: "Khi tôi kiểm tra thi thể, cháu ở bên cạnh ghi chép, không có vấn đề gì chứ?"
"Không có vấn đề gì."
Một hàng người đi đến nhà tang lễ, trời đã tối rồi.
Bào Vũ lấy dụng cụ ra, bắt đầu kiểm tra thi thể.
"Bên ngoài cơ thể không có vết trói, có vết thương, độ lớn của vết thương từ bốn đến mười phân, không có phản ứng sống*, vết thương rải rác không đồng đều. Phần đầu gối bị thương và tụ máu, trong khí quản không thấy bọt đờm, trong phổi không thấy phù nề, các nội tạng như phổi, thận không thấy tảo cát*. Trong dạ dày chỉ còn lại vô cùng ít chất đã được tiêu hóa, niêm mạc dạ dày đã thối nát, xuất hiện vết xuất huyết."
(*Phản ứng sống: chỉ thi thể sau khi chết vẫn có thể có một loạt thay đổi sinh lý và hóa học, những thay đổi này phản ánh một số trạng thái và trải nghiệm của cá thể khi còn sống. Trong pháp y học, thông qua quan sát và phân tích phản ứng sống có thể tìm được thông tin quan trọng của người chết khi còn sống, bao gồm thời gian, nguyên nhân tử vong và tiền sử bệnh lý. )
(*Tảo cát: Kiểm tra tảo cát là một cách kiểm tra thi thể trong nước có phải là chết sau khi xuống nước hay không. Tảo cát không thể đi qua đường tiêu hóa vào các nội tạng, chỉ có thể xâm nhập vào máu qua vách phế nang và lưu thông đến các nội tạng và tủy xương. Vậy nên có thể kiểm tra ra được tảo cát trong nội tạng và xương tủy của người chết chìm trong nước. )
Bào Vũ vừa giải phẫu vừa thuật lại cho Thẩm Tinh Ngôn.
Thẩm Tinh Ngôn múa bút thoăn thoắt, ghi lại những lời của Bào Vũ không sót một chữ nào, thuận tiện còn quan sát quá trình giải phẫu.
Bào Vũ giải phẫu xong, quan sát Thẩm Tinh Ngôn: "Biết khâu lại không?"
Thẩm Tinh Ngôn gật đầu, đây mà môn học bắt buộc ở trường.
Bào Vũ tháo găng tay xuống: "Chuyện còn lại giao cho cháu." Ông cầm báo cáo đi ra ngoài.
Giải phẫu thi thể là một công việc tốn thể lực, giải phẫu xong, pháp y đều đổ mồ hôi cả người.
Thẩm Tinh Ngôn cầm kim lên, nghiêm túc khâu lại.
Tuổi người chết gần bằng cô, cứ chết như vậy đúng thật là đáng tiếc.
Lại nghĩ đến bản thân mình, tuy rằng xuyên qua rồi nhưng cô vẫn còn sống, cũng coi như là may mắn.
Khâu xong rồi, Thẩm Tinh Ngôn nhìn chằm chằm gương mặt người chết, người chết có ngũ quan thanh tú, lông mày đen nhánh, khóe miệng có một nụ cười khổ như có như không, cứ như đang cảm khái sinh mệnh vô thường.