Mạt Thế Đến Cũng Không Sợ, Tích Trữ Lương Thực Trước Rồi Đến Súng

Chương 34

Nhất là sau lần đầu tiên Lý Vi đổ oan cho Khương Vưu trộm tiền của cô ta, cho dù sau này giáo viên đã điều tra rõ ràng túi tiền kia không phải Khương Vưu trộm, mà là bị người khác hãm hại.

Kết quả sau khi phụ huynh của Khương Vưu tới, không chỉ không trách mắng cô ta, ngược lại còn mắng Khương Vưu, nói là một bàn tay không thể vỗ ra tiếng*, nếu như Khương Vưu không có vấn đề thì tại sao lại không đổ oan cho người khác mà lại đổ oan cho cô?

*Mâu thuẫn không thể tới từ một phía

Chính lần này đã khiến Lý Vi hiểu được Khương Vưu là một người tứ cố vô thân.

Từ đó về sau cô ta lại càng không kiêng kỵ gì mà bắt nạt cô.

Lý Vi đặt chuột chết vào trong ngăn bàn của cô, nhân lúc cô ngủ trưa mà cắt tóc của cô, lúc cô đi vệ sinh thì dội một chậu nước từ trên đầu xuống.

Cô ta ấn cô vào trong bồn cầu rồi xả nước, ép cô nuốt kẹo cao su đã bị nhai qua, nhổ trên mặt đất.

Không phải Khương Vưu chưa từng phản kháng, nhưng mỗi lần cô phản kháng đều sẽ bị áp chế đến mức không thể thở dốc, đổi lại là những hành vi xúc phạm càng đáng sợ hơn.

Cô ta thậm chí còn bỏ tiền ra để Trần Nhân đưa cô ra ngoài trường rồi làm nhục cô.

Cô ta còn muốn quay video lại để uy hϊếp Khương Vưu thi cùng một trường đại học với cô ta, cũng là vì để trong bốn năm đại học đó tiếp tục tùy ý bắt nạt Khương Vưu, để cô trở thành nô ɭệ của mình.

Mà Quý Tô Tô.

Cô ta chưa từng chính diện đóng vai một người xấu, ngược lại tất cả mọi người trong trường đều cho rằng cô ta là một người tốt.

Mỗi lần sau khi Lý Vi bắt nạt cô xong, Quý Tô Tô đều sẽ an ủi cô, bảo cô tha thứ cho Lý Vi.

Nhưng thật ra mỗi lần cô ta đều đổ thêm dầu vào lửa.

“Khương Vưu, mặc dù chuyện này là Lý Vi không đúng, nhưng cậu đừng trách cậu ấy. Cậu ấy và cậu không giống nhau, cậu từ nhỏ đã không có ba mẹ, thông minh, trưởng thành sớm, nhưng Vi Vi chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện.”

“Có lúc cậu cũng nên thay đổi bản thân một chút mới có thể hòa nhập với lớp dễ hơn, nếu không tại sao Vi Vi không bắt nạt người khác mà chỉ bắt nạt cậu chứ? Cậu cũng có vấn đề của riêng mình.”

“Có nhiều lúc, rõ ràng cậu chỉ cần nhận sai là được, nhưng cậu quật cường như vậy nên mới chọc cho Vi Vi không vui.”

"..."

Ví dụ như những lời này, không biết Khương Vưu đã nghe thấy bao nhiêu lần rồi.

Lý Vi vừa mới mỉa mai xong, quả nhiên Quý Tô Tô lại đi tới.

Cô ta mỉm cười, chiếc váy liền thân màu trắng trên người đung đưa theo từng bước đi của cô ta, giống y như một đóa hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

“Vi Vi, được rồi, đừng có trêu Khương Vưu như vậy.”

Cô ta cười nói với Lý Vi trước, sau đó lại nói với Khương Vưu.

“Khương Vưu, cậu thật sự muốn gả cho một tên ngốc sao? Chỉ vì nhà tên ngốc đó có tiền? Sao cậu lại chìm đắm trong trụy lạc như vậy chứ? Cậu ở trường học học được tri thức, hiểu được đạo lý, nhưng đến cuối cùng lại dạy ra cậu bán mình vì vật chất à?”

Cô ta bày ra vẻ mặt đau lòng nhìn Khương Vưu.

Khương Vưu cũng nhìn cô ta: "Tất nhiên là tôi sẽ không bán mình như vậy rồi, dù sao thì ở phương diện này, chắc chắn tôi không thể so được với mẹ của cô, mẹ của cô ba mươi tuổi gả cho một ông già hơn sáu mươi tuổi, chắc hẳn là vì tình yêu đích thực đúng không?"