Mạt Thế Đến Cũng Không Sợ, Tích Trữ Lương Thực Trước Rồi Đến Súng

Chương 33

Tiếng oán thán của các nhà vang lên khắp nơi, đều đang oán thán không ăn nổi cơm, hoặc là mấy lời như cái gì cũng đang tăng giá, chỉ có tiền lương không tăng.

Các bà các bác đi mua thức ăn hận không thể cướp sạch ba lớp da của rau cải xanh ra rồi cho lên cân, mua chuối cũng không ngừng than vãn vỏ chuối dày.

Khương Vưu vừa đi dạo vừa đặt đồ ăn vặt vào trong xe đẩy, hai hàng lông mày nhíu lại thành hai vòng xoắn.

Đời trước mạt thế đột nhiên bùng phát, cộng thêm bình thường cô chỉ vùi đầu vào học tập hoặc là làm việc, căn bản không chú ý tới những dị thường ở bên ngoài.

Nhưng sống lại một đời, cô quan sát kỹ càng, phát hiện đã có dấu hiệu của tận thế sắp đến từ rất sớm.

Cây công nghiệp, vật nuôi chết hàng loạt trên diện rộng, còn có nhiệt độ cao liên tục vượt quá điểm đỏ đều là điềm báo cho một thứ gì đó.

Người bên trên thật sự hoàn toàn không phát hiện ra điều gì khác thường sao?

“Ấy, Khương Vưu, thật trùng hợp, sao ở đây cũng có thể gặp được cô thế!”

Một giọng nói dễ nghe cắt đứt suy nghĩ của Khương Vưu, cô ngước mắt lên nhìn qua, người nói chuyện là một nữ sinh tóc ngắn.

Đằng sau người đó còn có hai nam một nữ, nhìn dáng vẻ thì đều là học sinh.

Khương Vưu nhớ người này, dù sao thì Lí Vi cũng đã từng là cơn ác mộng thời học sinh của cô.

Đến cả Trần Nhân của xưởng công nghiệp hóa chất lần trước cũng là cô ta sai khiến.

Đúng lúc, cô đang không có thời gian đi tìm bọn họ, bọn họ đã tự mình dâng tới tận cửa rồi.

“Các cậu mau tới xem xem, cái người này, chính là người có thành tích thi đại học tốt nhất trong lớp chúng ta năm nay, nhưng thành tích có tốt đến mức nào đi chăng nữa thì cũng có tác dụng gì chứ? Nghe Lý Ánh Nguyệt nói, cô sắp gả cho một tên ngốc đúng không? Ha ha ha ha!”

Mặc dù nữ sinh kia thân mật ôm lấy bả vai của Khương Vưu, nhưng lời nói ra lại không hề thân thiết như vậy.

"Khương Vưu, có phải sau này cậu còn phải ngủ cùng tên ngốc kia đúng không? Anh ta có chảy nước dãi không, chuyện ngủ có cần cậu dạy anh ta không? Ồ ồ. Đúng rồi, sau này chắc chắn cậu còn phải sinh ra mấy tên ngốc nữa. Ha ha ha ha!”

Hai người trước mặt này là bạn cùng lớp của cô.

Lý Vi, còn có Quý Tô Tô.

Ở trong trường học, có một nhóm người rất dễ bị bắt nạt, đó chính là những người không có chỗ dựa.

Chỗ dựa ở đây hoàn toàn không phải phụ huynh của bạn có quyền có thế đến mức nào, mà là sau khi bạn bị bắt nạt, sẽ có người giúp đỡ bạn, đứng sau lưng bạn vô điều kiện...

Hiển nhiên, Khương Vưu không có chỗ dựa như thế này.

Thành tích học tập của cô tốt, bình thường lại không thích nói chuyện, trên người luôn luôn mặc bộ quần áo đồng phục đã giặt đến bạc màu, phàm là những hoạt động cần nộp tiền trong trường cô đều sẽ không tham gia.

Một học sinh nữ như vậy, nếu như dáng dấp quá xinh đẹp sẽ là tai nạn.

Nhưng nếu như dáng dấp không đẹp thì cũng rất thảm.

Khương Vưu gầy còm, làn da còn hơi đen, cũng không có ba mẹ trông rất dễ bắt nạt.

Lý Vi ghét cô, là bởi vì mỗi một lớp học bổ túc trong kỳ nghỉ đông, nghỉ hè cô ta đều bị ép đi học, ba mẹ động chút là nói trong nhà Khương Vưu không có tiền, không có ba mẹ, thậm chí còn không tới lớp học thêm mà cũng có thể xếp hạng cao, nhưng cô ta tiêu nhiều tiền như vậy lại luôn không thi được thành tích tốt, nói nhiều rồi cô ta lại càng hận Khương Vưu hơn.