Mạt Thế Đến Cũng Không Sợ, Tích Trữ Lương Thực Trước Rồi Đến Súng

Chương 23

“Đúng rồi, nếu như ông muốn báo cảnh sát, tôi cũng sẽ phối hợp hết sức. Nhưng nếu như tôi bị bắt vào, người đầu tiên sống không bằng chết chính là các người. Tiền của ông chủ Vương không dễ lấy như vậy đâu.”

“Chỉ xem ông muốn cá chết lưới rách hay là để tôi hả giận, mọi người đều sống yên ổn với nhau? Dù sao thì, nếu như tôi gả vào nhà họ Vương, thế nào cũng sẽ có lúc cần trợ thủ. Đến lúc đó, nói không chừng nhà cậu cũng có thể thơm lây đó, ha ha ha ha!”

Mí mắt Lý Thiên Minh giật giật, gương mặt càng tỏ ra dữ tợn hơn.

Khương Vưu nhìn thấu ông ta, trực tiếp móc một cái điện thoại từ trong túi quần của Lý Thiên Minh ra, cô mở ra xem, quả nhiên bên trong đã mở ghi âm.

“Cậu à, cậu đúng thật là vẫn cẩn thận như xưa. Không sao, đoạn ghi âm cậu cứ giữ lại đi, lưu lại để sau này bắt bí tôi. Sau này tôi chính là con dâu nhà họ Vương, thứ gì cũng có thể thiếu nhưng sẽ không thiếu tiền đâu! Ha ha ha ha ha! Cậu à, tôi đợi cậu tới bắt bí tôi đấy, không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn, cậu ấy à, là một người thông minh. Đoạn ghi âm này nên dùng thế nào mới có thể thực hiện hóa lợi ích lớn nhất, cậu hiểu mà...”

Mắt thấy cô gái kia cầm chìa khóa xe, dương dương đắc ý nghênh ngang mà đi, ánh mắt phẫn hận của mấy người hận không thể mang cô ra mà thiên đao vạn quả!

...

Trong bệnh viện, khó khăn lắm mấy người mới xử lý sạch sẽ toàn bộ mảnh vụn thủy tinh trong miệng rồi đi ra khỏi bệnh viện.

Lý Hạo Thần căm giận nói.

“Ba, con tiện nhân này thật sự là điên rồi! Chúng ta đi báo cảnh sát! Cô ta treo chúng ta lên còn đánh chúng ta thành như vậy là phạm pháp!”

"Đúng đúng, chúng ta đi báo cảnh sát, đừng bỏ qua cho cô ta! Nếu như cô ta có tiền án, xem cô ta còn học đại học thế nào được nữa!”

Lý Ánh Nguyệt và Cát Xuân Hoa cũng gật đầu phụ họa.

“Báo cảnh sát cái mẹ gì!”

Lý Thiên Minh gầm lên, kết qủa vừa kích động thì miệng lại là một mùi máu tanh.

Ông ta che miệng hận không thể rèn sắt thành thép nhìn con trai con gái của mình.

“Đồ ngu! Chúng ta đi báo cảnh sát rồi, tháng sau con trai của ông chủ Vương còn có thể thuận lợi kết hôn được không? Tiền đều đưa cho con trả nợ rồi! Ông chủ Vương kia không phải người hiền lành gì đâu, tiền nợ ông ta, tay chân của con cũng chẳng đủ chặt, nội tạng cũng sẽ bị cắt hết!”

Ông ta càng nghĩ càng tức: “Con tiện nhân kia đã nhìn trúng vào điểm này mới dám đối xử với chúng ta như vậy!”

Mẹ nó, càng nghĩ càng tức!

Nhưng tiện nhân này nói đúng, nếu như làm lỡ chuyện của ông chủ Vương, bọn họ cũng đừng mong được yên ổn.

Lý Thiên Minh tức đến mức hốc mắt đỏ bừng.

Là ông ta sơ ý, không nên đưa tiền trước cho Khương Vưu, còn đồng ý chuyển ra ngoài, chắc chắn con tiện nhân này đã âm mưu từ lâu rồi!

ta, cô ta còn không sợ ngồi tù chắc? Đến cả đoạn ghi âm cũng không dám xóa đi, để ở trong tay ba làm cái chuôi chính là sợ ba báo cảnh sát! Cô ta nói đúng, sau này đợi cô ta gả vào nhà họ Vương, chúng ta sẽ dựa vào đoạn ghi âm này, nửa đời sau của cả nhà mình cũng không cần phải lo ăn lo uống nữa!”

"Vậy chuyện chúng ta bị đánh cứ bỏ qua như vậy à, miệng của con đều bị rách ra rồi!"

Lý Ánh Nguyệt đỏ mắt không cam tâm.

Lý Thiên Minh trừng cô ta một cái: “Bây giờ con muốn báo cảnh sát để hả giận? Cứ giữ cô ta lại đi, biết đâu sau này có thể dùng đoạn ghi âm này để đòi một căn phòng cưới cho con! Thứ mà nhà họ Vương có chính là tiền!”

Nhóm dịch: Nhà YooAhin