Mạt Thế Đến Cũng Không Sợ, Tích Trữ Lương Thực Trước Rồi Đến Súng

Chương 22

Ông ta đã lớn tuổi như vậy rồi, máy tính cũng không biết dùng, không có bất cứ giá trị nào, chỉ có thể cắt nội tạng.

Lý Thiên Minh điên cuồng giãy giụa, đột nhiên ông ta cảm thấy không lắc lư nữa.

“Bụp!”

Tiếng đóng cửa xe vang lên.

Sau đó lại là tiếng mở cửa.

Tiếng bước chân vang lên.

Khương Vưu mở từng cái miệng bao tải ra.

“Còn không ra ngoài đi? Tôi biết các người đều tỉnh rồi, tự ra ngoài đi.”

Bao tải của Lý Thiên Minh bị giãy ra trước.

Sau đó là mấy người khác, đồ trong bao tải bị đập vào nhau kêu lách cách, một vài cái bát, chậu bị đè vỡ ra thành từng mảnh.

Mấy người lảo đảo đi từ trong xe ra ngoài, cánh tay bị trói ở sau lưng, trong miệng cũng bị nhét đồ.

Hành động cực kỳ khó khăn.

Sau khi Lý Thiên Minh nhìn thấy Khương Vưu, vẻ ôn hòa phúc hậu bình thường hay giả vờ không còn lại chút nào, thay vào đó là một gương mặt vừa âm trầm vừa đáng sợ.

Lý Ánh Nguyệt cũng dùng ánh mắt oán độc nhìn Khương Vưu, hai bên quai hàm của cô ta sưng vù lên, trong miệng không nói được lời nào.

Mấy người nhìn nhau, trong miệng tất cả mọi người đều bị nhét một cái bóng đèn, miệng bị mở ra đến mức độ to nhất.

Mấy người còn chưa đứng vững, Khương Vương đã cười lấy một cây gậy từ sau lưng ra.

Cô cười nói: “Cậu, mợ, không phải bình thường các người rất biết nói chuyện sao? Sao bây giờ lại không nói nữa?”

Cô đi qua đó, trong ánh mắt sợ hãi của mấy người, một gậy đập vào miệng của Lý Thiên Minh.

Cái đèn trong miệng nổ tung, trong miệng Lý Thiên Minh toàn là mảnh thủy tinh, suýt chút nữa thì bị đâm chết.

Mảnh thủy tinh nhọn hoắt nổ tung tóe trong miệng ông ta.

Lý Thiên Minh không dám động đầu lưỡi chút nào, chỉ có thể há miệng, điên loạn kêu gào thảm thiết.

Những người khác nhìn thấy một màn hung tàn trước mặt, tất cả đều bất giác lui ra sau.

Nhưng còn chưa đợi bọn họ chạy thoát, khương Vưu vừa đi lên đã cho mỗi người một gậy.

Đánh một cách rất công bằng.

Trong miệng mấy người đều là máu tươi, họ sợ hãi nhìn Khương Vưu, muốn chạy nhưng tay bị trói sau lưng, chỉ cần hơi động một chút thì sẽ lập tức bị gõ một gậy.

Lý Hạo Hiên nhỏ tuổi nhất vừa tỉnh dậy, thằng bé giãy giụa từ trong xe bò ra ngoài, nhìn thấy một màn trước mặt lại bị dọa cho ngất đi.

Khương Vưu đi tới trước mặt Lý Thiên Minh rồi ngồi xổm xuống.

“Người cậu thân yêu, ông biết không, lúc trước tôi thật sự rất tin tưởng ông, chúng ta là người một nhà, ông là người cậu đối tốt với tôi nhất trên thế giới này... Nhưng bây giờ tôi cảm thấy, chúng ta càng giống người một nhà hơn, thủ đoạn động ác được truyền thừa, ông nói có đúng không?”

“Ông đừng run, đừng sợ, tôi cũng không gϊếŧ các người, tôi chỉ muốn xả giận mà thôi. Dù sao thì nếu như các người chết rồi, người đầu tiên chú cảnh sát nghi ngờ sẽ là tôi.”

Lý Thiên Minh nhìn chằm chằm cô, khóe môi không ngừng có máu tươi chảy ra, đầu lưỡi bị thủy tinh chọc rách, căn bản ông ta không nói được một câu nào, cũng không dám nói.

Vừa đọng một cái là miệng sẽ đau đến tê tâm liệt phế.

Mảnh vụn thủy tinh của bóng đèn vừa nhỏ vừa mỏng, đâm vào trong thịt giống như đâm vào tim vậy.

Rốt cuộc là tại sao con tiện nhân này lại nghĩ ra cách độc ác như vậy chứ?

Ông ta hoảng sợ nhìn Khương Vưu, thân dưới là một mùi tanh hôi, ống quần bị ướt hết một mảng.

“Cậu à, các người cứ như vậy để đầu óc tỉnh táo lại đi, xe ấy à, tôi lái đi trước đây. Đợi lát nữa các người tự gọi xe về đi, xuống núi rất nhanh, nếu thật sự không được nữa, trong tay ông còn có điện thoại đó!”

Nhóm dịch: Nhà YooAhin