Mạt Thế Đến Cũng Không Sợ, Tích Trữ Lương Thực Trước Rồi Đến Súng

Chương 14

Khương Vưu ghi lại từng thứ một vào cuốn sổ.

Đầu tiên là thức ăn.

Các loại gạo, bột mì, ngô, tinh bột, mì ăn liền, bánh mì, bánh bao...

Gia vị, dầu muối tương giấm, còn có các loại tương ớt, tương đậu, tương ngọt, sốt bibimbap,...

Súp gà, bột ngọt, hương liệu, hạt tiêu, đồ ăn đóng hộp.

Đồ ăn nhiệt lượng cao có thể nhanh chóng khôi phục thể lực cũng không thể thiếu.

Cho nên các loại sô cô la (chocolat), kẹo, thanh kẹo...

Nếu như đã có điều kiện, vậy thì đồ ăn vặt cũng không thể thiếu, bún ốc, chân vịt, que cay, chân gà muối chua, móng heo, mỳ tôm, bánh quy, bánh kem, các loại đồ uống có ga…

Giảm cân?

Biến đi!

Nhiệt lượng cao đồng nghĩa với nhiều năng lượng!

Thuốc men cũng cần, thời kỳ cuối mạt thế thiếu nhất chính là thuốc thang, các loại kháng sinh, thuốc chống viêm, thuốc cầm máu, thuốc cảm…

Quần áo cho bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, tất, quần, giày.

Nhất là quần áo mùa đông!

Lúc nóng thì có thể mặc ít quần áo, nhưng lúc lạnh thì quần áo không đủ có thể sẽ bị lạnh chết!

Các đồ dùng thường ngày như bàn chải đánh răng, kem đánh răng, dầu gội, sữa tắm, xà phòng, giấy vệ sinh, băng vệ sinh, tampon…

Trong mạt thế, phụ nữ càng khó sống hơn đàn ông, kỳ sinh lý mỗi tháng, một khi mùi máu tanh thu hút zombie thì trên cơ bản đều không thể chạy thoát được.

Chính vì thế mà tampon càng tiện dụng hơn băng vệ sinh.

Trong lúc chạy trốn hoặc có động tác lớn gì đó sẽ không dễ chảy ra, gần như là không có mùi máu tanh.

Nhưng có một vài lúc, có thể dùng băng vệ sinh để băng bó vết thương, còn có thể phòng nước, phòng vi khuẩn, cũng cần phải chuẩn bị một chút.

Còn có vũ khí, cần phải mua một vài vũ khí lạnh có lực sát thương khá lớn.

Ví dụ như dao hoặc là nỏ.

Còn về vũ khí nóng, bây giờ nguồn vốn của cô có hạn, cũng không có đường dây nào, tạm thời không quan tâm nữa.

Bây giờ cả nhà cậu đã chuyển ra ngoài, trong nhà chỉ còn một mình cô.

Khương Vưu lấy một miếng bánh kem vẫn chưa ăn hết từ trong tủ lạnh ra, sau đó vừa ăn từng miếng lớn vừa ghi chép vật tư mà mình cần tích trữ.

Thi thoảng cô lại lên mạng tra xem để hoàn thiện danh sách mua hàng của mình.

Một đêm cứ như vậy trôi qua, cô thế mà lại không có một chút cảm giác mệt mỏi nào.

Buổi trưa ngày hôm sau, cậu của cô vội vàng đưa bốn trăm vạn sính lễ tới, còn có một tờ đơn cam kết.

Trên giấy cam kết ghi rõ cô đã nhận sính lễ của nhà họ Vương, nếu như lật lọng thì phải trả lại gấp đôi.

Khương Vưu đến chớp mắt cũng chẳng thèm chớp mà ký tên.

Lý Thiên Minh thấy cô dứt khoát như vậy thì thở phào một hơi rồi vội vàng rời đi.

Vẻ mặt áy náy của ông ta cũng suýt chút nữa thì không giả bộ được nữa.

Đợi Lý Thiên Minh đi khỏi, Khương Vưu lập tức tìm môi giới rồi bán nhà của mình đi.

Giữa trưa mùa hè là lúc mà mặt trời độc nhất.

Trên phố không thấy có bao nhiêu người.

Trong một căn phòng môi giới, mấy người mặc đồng phục thống nhất đang ngồi trong điều hòa nói chuyện thoải mái.

Khương Vưu đẩy cửa đi vào, mấy người khác nhìn thấy một cô gái nhỏ tới thì đều không có chút hứng thú nào mà tiếp tục nói chuyện.

“Cô gái nhỏ, em muốn xem phòng ở chỗ nào? Muốn mua bán hay là thuê? Chỗ chúng tôi có một căn nhà trọ mới mở, khoảng cách tới ga tàu điện ngầm chỉ có năm trăm mét, đi làm rất thuận tiện, phù hợp với người trẻ tuổi…”

Môi giới tưởng cô tới để mua nhà.

Anh ta là người mới, có một tiền bối từng nói với anh ta là không được coi thường bất cứ vị khách nào tới đây, bất kể ăn mặc như thế nào, trẻ tuổi đến đâu.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin