Mạt Thế Đến Cũng Không Sợ, Tích Trữ Lương Thực Trước Rồi Đến Súng

Chương 13

Trong phòng bếp chỉ có cái lò bếp được đắp bằng đất vàng đứng trơ trọi bên trong đó, còn có nồi sắt đã rỉ sét, chỉ cần bóp nhẹ một cái là sẽ lát thành mảnh vụn.

Cô vừa định mở tủ chạn bằng gỗ ra, kết quả vừa kéo cửa tủ ra đã nghe thấy rầm một tiếng.

Cái tủ sập xuống, khói bụi bay đầy phòng.

"Khụ khụ!"

Khương Vưu huơ huơ bụi trong không khí, cô lùi ra sau mấy bước.

Sau đó cô tìm được một lối vào tầng hầm ở đằng sau phòng bếp.

Trong tầng hầm là một mảng đen nhánh, chỉ có thể nhìn thấy từng nấc thang biến mất trong bóng tối.

Khương Vưu cầm một cái đèn pin rồi mở ra, dùng ánh sáng đèn pin soi rồi đi dọc cầu thang ngoằn ngoèo.

Nhưng sau khi thật sự tiến vào cô lại phát hiện, nơi này không thể dùng một từ tầng hầm đơn giản để hình dung nó.

Bên dưới căn nhà nhỏ hoàn toàn chính là một cái kho dưới lòng đất cực lớn.

Bên trong vô cùng trống trải, diện tích của kho dưới lòng đất to như trên mặt đất!

Vì lý do an toàn, Khương Vưu thử năng lực dự trữ không gian trước một chút.

Sau khi không ngừng thử đem đồ từ trong không gian lấy ra lấy vào, thành công nắm bắt được kỹ năng. Cô cầm hai cây kem đặt lần lượt vào trong không gian trên mặt đất và kho dưới lòng đất.

Mấy tiếng sau vào lại không gian một lần nữa, cô phát hiện cây kem đặt trên mặt đất đã hoàn toàn tan ra thành một bãi chất lỏng.

Nhưng cây kem trong kho dưới lòng đất vẫn giống y như lúc đặt vào, không hề tổn hại chút nào.

Điều này đã chứng minh tốc độ dòng chảy thời gian của không gian trên mặt đất khác với tầng hầm.

Thời gian trên mặt đất vẫn trôi như bình thường, nhưng thời gian ở trong kho dưới lòng đất thì gần như là dừng lại!

Thời gian ngừng lại có nghĩa là gì?

Nghĩ tới đây, Khương Vưu không kìm được mà hô hấp dồn dập.

Chuyện này đồng nghĩa với việc lúc cô tích trữ vật tư hoàn toàn không cần suy nghĩ tới vấn đề quá hạn!

Thậm chí còn có thể cất một ít đồ ăn đã được làm sẵn vào trong kho, lúc ăn trực tiếp lấy ra là được!

Diện tích không gian lớn khoảng mấy trăm mẫu đất, ranh rới là một lớp kết giới trong suốt như thủy tinh.

Cô giơ tay lên khẽ chạm vào, hàng rào chắn mềm mại giống như thạch vậy, nhưng lại không có cách nào phá bỏ.

Ở trong không gian khoảng nửa tiếng, cô cảm thấy có chút chóng mặt nên vội vàng rời khỏi không gian.

Sau khi trải qua nhiều lần thí nghiệm, Khương Vưu phát hiện không thể ở lại trong không gian quá lâu.

Thế nhưng cô đặt bể cá vàng trong không gian, cá vàng nhỏ trong bể lại vẫn còn sống.

Có lẽ chỉ có sinh vật có trí thông minh như con người không thể ở lại trong không gian quá lâu, nhưng những động vật nhỏ bình thường thì vẫn có thể sống được ở bên trong.

Đợi sau này có cơ hội cô lại xác nhận lại một chút.

Khương Vưu thở dài một hơi, xem ra nguyện vọng tích trữ đầy vật tư rồi dưỡng lão trong không gian đã tan vỡ rồi.

Nếu như đã có không gian rồi, vậy thì tiếp theo đây phải làm gì còn cần phải nghĩ sao?

Chắc chắn là tích trữ vật tư rồi!

Khương Vưu lấy một quyển sổ nhỏ ra, đầu tiên là viết toàn bộ những vật tư mình cần chuẩn bị trong đầu lên cuốn sổ.

Sau đó cô mở điện thoại ra, vừa tra vừa bổ sung.

Thứ quan trọng nhất trong mạt thế là cái gì?

Tất nhiên là vật tư rồi!

Nhưng trừ vật tư ra thì cũng cần phải có vũ khí, ở giai đoạn đầu của mạt thế, kẻ địch lớn nhất của con người không phải zombie mà là đồng loại.

Một người không có thủ đoạn phòng ngự thì không thể sống sót được.

Đầu tiên là tích trữ lương thực, sau đó là tích trữ súng, bất cứ thứ nào cũng không thể thiếu.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin