- Vâng vâng, em biết rồi mà, vậy anh nhớ phải đến đón em đấy nhé?
Cô gái trẻ mắt ngọc mày ngài thanh thuần xinh xắn như mối tình đầu xuất hiện trước mặt ba người đàn ông.
Thủ hạ có một vết sẹo sâu kéo dài từ khóe mắt xuống cằm cũng phải bất ngờ trước khí chất đặc biệt của Lạc Vũ Miên.
Da trắng sáng non mịn như tơ, nụ cười rực rỡ hơn cả ánh ban mai, nghịch ngợm ngọt ngào hòa quyện với đầy đặn gợi cảm, chỉ nhìn thấy đối phương thôi đầu óc đã gào thét hưng phấn muốn giương nanh múa vuốt xông ra nhuốm bẩn vẻ đẹp trong sáng tinh khiết ở cả thân thể bên ngoài lẫn tâm hồn bên trong.
Mỗi việc có thể làm trỗi dậy bóng tối sâu thẳm đen đúa của những kẻ tay nhuộm ngập máu tươi là đủ khẳng định món hàng này rất có ích cho thủ lĩnh.
Vì hắn cần chỗ phát tiết sự điên loạn, nếu không tinh thần sẽ hỏng hóc đứt gãy.
Không nhìn đường, Lạc Vũ Miên nhảy chân sáo tung tăng về phía trước, rồi bất hạnh va trúng người đàn ông.
- A!
Rõ ràng chỉ hích vào nhau rất nhẹ, thế mà cô vẫn ngã ngửa về phía sau, mặt húc vào cơ ngực ấm nóng rắn hơn thép, mông đập mạnh xuống đất, chỉ một lần bất cẩn hai bộ phận cùng chịu đau đớn kinh người, cô nhăn nhó xoa mũi liên tục, nước mắt chảy dài trên má.
Mơ màng ngửa đầu lên, thiếu nữ giật thót tim, theo phản xạ co rúm tay chân lại, máu như chảy ngược từ dưới lên trên, da dẻ đột ngột nổi đầy gai ốc.
Sao trên đời lại có đôi mắt đen đặc tối tăm như thế? Không hề giống con người, cứ như kiểu loài động vật hung ác hoang dã thời tiền sử vậy.
Không cần phải biết Khuyết Đỉnh là ai, Lạc Vũ Miên cũng nhận ra hắn không phải người bình thường, nhất định đã từng gϊếŧ người hoặc hơn thế nữa.
Vì bản năng đang thúc giục cô phải chạy thật nhanh, trốn khỏi tầm nhìn của hắn, nếu không chắc chắn sẽ có chuyện không tốt xảy đến.
Bóng dáng cao dỏng giống tòa tháp che kín thân thể cô khỏi ánh nắng mặt trời, không bị nóng mà mồ hôi tuôn như mưa.
Lạc Tử Đằng run lập cập gập hẳn khuỷu chân xuống, loạng choạng đi đến gần hơn nhưng vẫn ở ngay sau Khuyết Đỉnh, sau đấy nghiến răng nghiến lợi quát:
- Còn ngồi trơ trên đất làm gì? Mau xin lỗi khách quý đi!
Trước kia nhanh nhẹn thông minh lắm, sao đúng lúc gặp người đàn ông lại ngu xuẩn nghệch mặt tại chỗ không nói tiếng nào?
Nếu không phải sợ sệt không dám bước lên trước hắn thì ông ta đã vung tay tát Lạc Vũ Miên vài cái thật mạnh cho con nhóc tỉnh táo lại.
Cô chống tay định đứng lên xin lỗi người đàn ông, ai ngờ đối phương lại vươn bàn tay to có khớp xương tinh tế rõ ràng chạm vào cần cổ trắng muốt.