Độc Chiếm

Chương 1: Trao giá

Lạc Tử Đằng xoa tay, cúi gập lưng lấy lòng người đàn ông ngôi trên ghế cao:

- Khuyết tổng, ngài, ngài có thể đồng ý cho chúng tôi tham gia vào hạng mục khai phá phía bắc không?

Bởi vì hắn cho phép ông ta đề yêu cầu nên ông ta mới dám xin xỏ, vậy mà hai chân vẫn run lật bật đứng không vững, mồ hôi chảy đầy đầu, sợ hãi tới mức phải cắn lưỡi để bản thân tỉnh táo không ngất xỉu tại chỗ.

Khí thế của đối phương quá ghê rợn, đã hung bạo lẫn lộn đầy tinh huyết tanh hôi lại lãnh bạc lạnh lẽo không có tính người.

Tàn ác tới nỗi động vật nhìn vào sẽ xù lông gầm gừ muốn xồ lên cắn chết hắn ngay lập tức, trẻ con đi ngang qua sẽ hoảng hốt khóc nháo ầm ĩ rồi ngã bệnh.

Chính Lạc Tử Đằng cũng phải hưng phấn tột độ khi đứa con gái xinh đẹp nhất được lọt vào tầm ngắm của người đàn ông.

Ông ta không chỉ không lo lắng hay áy náy mà còn có suy nghĩ: nó cũng khá đáng giá đấy, bán mình là đủ giúp đỡ công ty phát triển, mai sau tỉ mỉ hầu hạ Khuyết Đỉnh để hắn nhớ tới bọn họ nữa thì càng tốt.

Người đàn ông xoay chiếc nhẫn trên ngón trỏ, đường nét khuôn mặt sắc bén như tạc tượng của thần Oa cũng không làm giảm sự hung ác máu lạnh khắc sâu vào trong máu.

Thuộc hạ hiểu ý thủ lĩnh, giọng gã khản đặc khe khé khó nghe:

- Được, nhớ kĩ thời gian giao hàng.

Lạc Tử Đằng dễ dàng tiếp nhận món hời từ trên trời rơi xuống, mỗi gã vẫn hoang mang không biết "đồ vật" lần này có gì đặc biệt mà khiến thủ lĩnh coi trọng đến mức tự mình ra trận.

Đẹp như thiên tiên, rực đỏ hơn bông hồng, ngây thơ chưa từng trải sự đời, bao nhiêu dạng phụ nữ quấn quanh muốn trèo lên giường phục vụ Khuyết Đỉnh nhưng đều có cùng kết cục là vừa đến đã không được thấy ánh mặt trời ngày mai.

Hắn chưa bao giờ mất thời gian vào mất thứ vô bổ, thế mà lúc này lại ngồi đây mười phút?

Không biết rõ ràng chuyện người đàn ông hàng quý xuất hiện ở nơi khỉ ho cò gáy này là chuyện kinh sợ như thế nào, giờ mắt ông ta sáng trưng, phấn khởi rung cả nếp nhăn bèo nhèo trên mặt, hận không thể uống rượu ăn mừng mở tiệc linh đình cho cả giới hào môn trung lưu biết bản thân sắp lấn được lên thượng lưu rồi.

Có lẽ đủ thấy nhàm chán vô nghĩa, Khuyết Đỉnh ung dung đứng lên, thân cao một mét chín che lấp bóng dáng thấp bé khù khoằm, Lạc Tử Đằng suýt thét dài đái ra quần, bị dọa choáng váng mải đỡ lấy cột, đầu cúi gằm không dám ngẩng lên.